Người hỏi:
Có một câu trích dẫn từ Yoganand. Anh ấy nói: “Bạn có thể điều khiển một con voi điên. Bạn có thể đi trong nước và sống trong lửa nhưng kiểm soát tâm trí thì khó hơn nhiều.”
Tại sao chúng ta lại khó quản lý tâm trí của mình với tư cách là con người?
Sadhguru:
Tôi không gặp vấn đề như vậy vì tôi đã đánh mất tâm trí từ lâu rồi.
Khi bạn không có nó, bạn không cần phải kiểm soát nó nữa.
Người ta cho rằng trí thông minh nằm đâu đó trong não bộ, đó là quan điểm rất thiếu sót.
Vũ trụ này là một vũ trụ sống và là một vũ trụ thông minh. Chúng ta chỉ là một sản phẩm vô cùng nhỏ bé.
Vậy mà chúng ta lại nghĩ rằng chúng ta có rất nhiều trí thông minh và chúng ta phải kiểm soát nó, điều khiển nó, sử dụng nó.
Tôi không có vấn đề như vậy vì tôi đã bỏ nó từ lâu rồi.
Đối với tôi, tâm trí rất đơn giản: nếu bạn không chú ý tới nó nữa, nó sẽ chết.
***
Thật điên rồ khi bạn cứ phải giữ sự chú ý của mình và cố gắng kiểm soát tâm trí.
Bạn hỏi, tại sao tâm trí con người lại có thể phát ra suy nghĩ?
Thật ra, tâm trí của con người như một ăng-ten và nó không phải là nguồn gốc của trí thông minh. Nó chỉ tiếp nhận và phát lại các thông tin.
Vậy, trí thông minh là gì?
Hãy xem, thường thì những người phải sống trong cảnh thiếu bình yên, họ sẽ nói Thượng đế là hòa bình.
Những người sống trong cảnh thiếu thốn tình yêu, họ sẽ nói “Chúa là tình yêu”.
Những người sa ngã trên đường đời, họ sẽ nói “Chúa là đấng từ bi”.
Nhưng nếu bạn không phải là những kiểu người vừa kể trên, bạn sẽ thấy rằng:
Thật ra, ý tưởng về Chúa, Thượng Đế, Ông Trời… là do chúng ta không biết ai đã sáng tạo ra mình. Chúng ta không hình dung nổi.
Vì vậy, một số người đã tạo ra câu chuyện đơn giản hơn, là có một người đàn ông lớn đang ngồi trên đó và tạo ra tất cả những điều này!
Chà, ngày nay phụ nữ hay tranh cãi: tại sao Chúa không thể là phụ nữ ?
Cuộc tranh cãi này đang diễn ra ở khắp mọi nơi. Tôi phải nói với bạn điều này:
Trong một số hội thánh miền Nam, những tranh luận này đang diễn ra: tại sao Đức Chúa Trời không thể là một người phụ nữ?
Và có những người lập luận như thế này. Bạn đã nghe nói về kẻ độc tài là Idi Amin chưa? Idi Amin tuyên bố: Chúa đen!
Tôi cũng đồng ý với anh ấy.
Bởi vì: nếu một người da trắng có thể có một Thượng Đế da trắng thì tại sao một người da đen lại không thể có một Thượng Đế da đen?
Vấn đề là gì?
Cả người da trắng và da đen đều chưa từng thấy Chúa. Chỉ có sứ giả và con trai của Chúa đến thế giới này thôi.
Ở Ấn Độ, chúng tôi biết Chúa có màu nâu vì người Ấn tin rằng Chúa đã tự mình hạ cánh xuống Ấn Độ – chứ không phải con trai, không phải sứ giả – chính Chúa giáng thế 9 lần! Vậy đấy!
Vì vậy, người Ấn Độ, đặc biệt là những người Ấn Độ đang sinh sống ở nước ngoài rất tự hào về điều này.
***
Bạn biết đấy, ý tưởng về Chúa có thể ở dạng người, dạng động vật hoặc bất cứ dạng gì.
Bởi vì con người không biết giải thích như thế nào về sự sáng tạo. Con người muốn Chúa phải là một đối tượng cụ thể để dễ hình dung.
Nếu bạn để ý, bạn sẽ thấy: bạn thực sự không biết Chúa có yêu bạn hay không, Chúa có bình an hay không, Chúa có từ bi hay không, bởi vì bạn chưa từng gặp Chúa (bạn chỉ gặp trong mơ hoặc tự tưởng tượng ra thôi).
Nhưng nếu bạn chú ý đến một bông hoa, một chiếc lá hoặc một ngọn cỏ, bạn sẽ thấy có một trí thông minh nào đó đã tạo ra những thứ này. Thật tuyệt vời.
Vậy, trí thông minh đó là gì và ở đâu?
Trí thông minh có ở trong mọi thứ.
Nhưng tôi lại không thấy ai nói: Chúa là trí thông minh. Đó là sai lầm lớn nhất của chúng ta.
Chúng ta nói đủ thứ, tôn thờ đủ thứ. Người nghèo nói Chúa là của cải. Người đói kém nói Chúa là thức ăn. Người bị đau lưng nói Chúa là sức khỏe.
Tất cả mọi người, bất cứ điều gì họ bị tước đoạt, họ sẽ biến Chúa thành điều đó.
Vậy mà, người ta lại chưa bao giờ nói Chúa là trí thông minh.
***
Bạn hãy thử lấy một con kiến và xem, bạn sẽ thấy nó là một tác phẩm sáng tạo tuyệt vời.
***
Vì vậy, Chúa là một trí thông minh sống. Chúa có trong mọi thứ của vũ trụ này: có trong bạn, có trong tôi, có trong cỏ cây, động vật…
***
Trong chuyện này, tôi nghĩ mình thông minh ở điểm nào?
Đó là: nếu bạn biết cách sử dụng trí thông minh có sẵn trong bản thân mình, bạn sẽ có thể hoạt động một cách phi thường.
Khi cơ thể và tâm trí của bạn nhận được hướng dẫn từ bạn, nó sẽ là một công cụ hữu ích.
Nếu tâm trí bạn bắt đầu làm những việc của riêng nó thì sẽ là phiền toái.
Và đây là những gì đang xảy ra với hầu hết mọi người: tâm trí của họ là mối phiền toái lớn nhất trên thế giới.
Mọi người đều đang đấu tranh để được bình yên, bạn lấy đi một nửa bộ não của họ, họ sẽ ngồi đây bình yên – rất bình yên.
***
Người hỏi:
Một trong những bài học tuyệt vời mà tôi đã nghe bạn nói là: khả năng quan sát tâm trí.
Như bạn đã nói, nếu bạn không hiểu tâm trí thì làm sao bạn có thể sử dụng nó như một công cụ? Và giữ khoảng cách với tâm trí là điều cần thiết để có thể thực sự quan sát nó…
Sadhguru:
Vì vậy, tôi đang nói, bạn muốn tâm trí của bạn nhạy bén, và nếu tôi đưa cho bạn một công cụ sắc bén thì bạn phải biết cách giữ nó, phải không?
Nếu bạn không biết tay cầm nào là lưỡi dao mà cứ giữ chặt lưỡi dao thì tất nhiên, bạn sẽ bị đứt tay.
Đây là vấn đề duy nhất với tâm trí: bạn đang nắm giữ nó sai cách ngay từ đầu.
***
Người hỏi:
Tôi thức dậy vào buổi sáng và cảm thấy lo lắng trong lồng ngực vì tôi cảm thấy mình phải làm điều gì đó nhiều hơn, và tôi cần phải làm thêm điều gì đó, và tôi bùng cháy với nỗi lo lắng này và tôi biết đó chỉ là suy nghĩ của tôi – nó không giúp ích gì cho tôi.
Lời khuyên của bạn dành cho những người đang cố gắng hết sức như tôi là gì?
Sadhguru:
Họ đang cố gắng hết sức thông qua những phương tiện gì?
Họ đang sử dụng tâm trí để tìm ra tâm trí của mình. Nó giống như bạn thuê một kẻ gian để làm cảnh sát. Điều này sẽ không có kết quả.
***
Nhưng hôm nay, vì thời gian có hạn nên chúng ta sẽ chia nó thành bốn phân đoạn. Chúng được gọi là trí tuệ, bản sắc, kho thông tin và tâm.
Kho thông tin có tám dạng bộ nhớ khác nhau: bộ nhớ ý thức, bộ nhớ vô thức, bộ nhớ nghiệp quả, bộ nhớ di truyền, bộ nhớ tiến hóa… Nó như các chiều ký ức khác nhau được tích hợp lại trong chúng ta.
Và mười đời trước, ông cố tổ của bạn trông như thế nào, bạn có nhớ không?
Bạn không nhớ, nhưng mũi của ông ấy đang ở trên mặt bạn! Vẫn có nét giống nhau đấy! Đó là bộ nhớ di truyền.
Thậm chí, các tế bào trong cơ thể bạn vẫn nhớ. Nó vẫn mang màu da của tổ tiên bạn cách đây một triệu năm.
Và cách mà bạn xác định chính mình, nhận diện chính mình, đó chính là cách trí tuệ của bạn giải thích ký ức.
***
Khi bạn xác định bạn là người của quốc gia này, bạn sẽ sẵn sàng sống, sẵn sàng chết vì quốc gia này.
Khi bạn xác định bạn thuộc chủng tộc này, bạn sẽ sẵn sàng chết, sẵn sàng giết người và làm bất cứ điều gì vì khi bạn xác định hạn hẹp như vậy, trí thông minh của bạn sẽ chỉ hoạt động theo cách đó.
Và phiên bản cực đoan là Adolf Hitler. Nhưng bạn hãy nhìn xung quanh và xem: có rất nhiều người như thế, chỉ có điều là họ không có quyền như Hitler, may thay! Có đúng vậy không?
***
Vì vậy, ở Ấn Độ, bây giờ không còn nữa, nhưng trước đây, như một phần của văn hóa thực hành yoga, những đứa trẻ dưới 12 tuổi chỉ cần ăn no, chơi ngoan và ngủ ngoan.
Chỉ bấy nhiêu thôi, không dạy học gì cả. Đến năm 12 tuổi, chúng mới đi học.
Trước khi đi học, chúng sẽ phải chuyển danh tính của cá nhân mình sang danh tính toàn cầu hoặc vũ trụ.
Điều đầu tiên là “Aham Brahmasmi”, có nghĩa là: “Tôi là tất cả”. Không phải cái này cũng không phải cái kia. Mọi thứ trong vũ trụ là tôi.
Nếu không thực hiện bước đó thì sẽ không nhập học.
Bởi vì giáo dục là sự trao quyền.
***
Bạn thấy chưa, hiện nay, những người có học thức gây ra nhiều thiệt hại hơn cho hành tinh này hay những người không có học thức gây ra nhiều thiệt hại hơn cho hành tinh này?
Người có học thức.
Những người có học gây ra nhiều thiệt hại hơn, bởi vì họ được trao quyền, phải không?
Họ được trao quyền nhưng danh tính của họ lại bị hạn chế. Họ không có danh tính rộng lớn với những sinh vật khác trên hành tinh này.
Vì vậy, họ chỉ muốn xóa sổ chúng hoàn toàn. Và họ thậm chí không nghĩ rằng họ đang làm sai.
Người hỏi: Cả thế giới sẽ hoàn toàn khác nếu mọi người được dạy câu chuyện về danh tính của họ ngay từ sớm, nhưng thật không may, như ngài đã nói, chúng tôi không được dạy điều đó.
Và nhiều người trong chúng tôi phải tự mình tìm ra nó. Vậy, chúng tôi phải thông qua thực hành tâm linh của chính mình và trải nghiệm cảm giác đó ở đâu?
Làm thế nào để mọi người có thể tìm thấy cảm giác thống nhất, cảm giác kết nối với mọi thứ?
Sadhguru:
Hãy xem, chắc chắn ở California, bạn đã nghe từ Yoga.
Yoga không có nghĩa là xoay người và trông giống như một sợi mì thừa, bạn biết đấy.
Yoga có nghĩa là sự hợp nhất.
Nó chỉ là một nhận thức. Đây là lý do tại sao chúng ta sử dụng từ nhận thức.
Nhận thức không phải là một thành tựu. Nhận thức không phải là một phát minh. Nhận thức chỉ là: một cái gì đó đã luôn ở đây nhưng bạn đã bỏ lỡ nó mọi lúc; đột nhiên, một ngày kia, bạn nhìn thấy nó, nhận ra nó.
Nó giống như một ngày bạn nhìn thấy bạn có hai tay. Điều đó thật buồn cười làm sao!
Và đột nhiên bạn có hai tay, bạn nhận ra, nhưng cả đời bạn chưa bao giờ nhận ra rằng bạn có hai tay. Vì vậy, nhận ra không phải là đi đâu đó, thấy những gì ở đó. Nhận ra ở ngay đây.
***
Tại sao chúng ta chưa nhận ra?
Tại vì chúng ta chưa phân biệt được đâu là bộ phim tâm lý mà mình tự đặt ra, đâu là thực tại hiện sinh.
Bạn đã trở thành một phần của bộ phim mà bạn đặt ra. Bạn đau khổ trong bộ phim, bạn làm thế này, bạn làm thế kia, bạn cười, bạn khóc.
Vì vậy, vấn đề là: bạn cứ tưởng suy nghĩ và cảm xúc của mình là cuộc sống.
***
Khi mọi người nói: cuộc sống của tôi tốt hay cuộc sống của tôi tồi tệ, ý họ muốn nói là suy nghĩ và cảm xúc của họ lúc này là dễ chịu hay khó chịu, đó là tất cả những gì họ biết.
Về cơ bản, mọi người cứ nghĩ cảm xúc và suy nghĩ của họ là cuộc sống. Và sai lầm này khiến cho họ như một cái bong bóng nhỏ, dễ vỡ và luôn cảm thấy bị đe dọa.
Bây giờ, bạn hãy ngồi và thực sự nghĩ về điều này. Bạn là một người mạnh mẽ trên cục đất tròn này (Trái Đất).
Nhưng nếu bạn nhìn vào vũ trụ, bạn sẽ thấy bạn chỉ như một con vi khuẩn, thậm chí không phải là vi khuẩn.
Vì vậy, nếu bạn nghĩ đến, bạn sẽ phải khiếp sợ. Một sinh vật nhỏ bé trong sự tồn tại rộng lớn như vậy!
Khởi đầu của tôi ở đâu? Kết thúc của tôi ở đâu? Điều gì sẽ xảy ra với tôi? Đây là những nỗi sợ hãi.
Khi bạn định danh mình với một cái gì đó cụ thể thì bạn sẽ sợ hãi. Bởi vì bạn đã sai, đã nhầm lẫn. Bạn không phải một cái gì đó. Bản chất của bạn là tất cả.
Cho nên Yoga là hợp nhất, hoặc sẽ không có Yoga.
Chà, dù sao thì môn Yoga đang diễn ra ở Los Angeles cũng khiến tôi sợ.
Bởi vì, hãy xem, hệ thống thực hành Yoga là một ngành khoa học nhất định.
Nó không phải là một loại hình nghệ thuật mà bạn có thể xoay nó, vặn nó, biến nó thành nghệ thuật hiện đại, biến nó thành nghệ thuật cổ đại. Nó không phải là loại hình đó.
***
Yoga là một khoa học.
Nó cần phải được thực hiện theo một cách nhất định.
Để xem, nó như thế này, chúng tôi thực sự có thể làm một bài kiểm tra và nếu bạn muốn, bạn có thể làm điều đó ở nhà và tự trải nghiệm.
Bạn ngồi trên ghế, khép hờ hai bàn tay lại và đặt úp xuống đùi (mỗi bàn tay đặt trên một đùi). Lúc này, bạn sẽ thấy hơi thở của mình diễn ra theo một cách.
Sau đó, bạn lật bàn tay lại, để nó nằm nửa trên đùi. Lúc này, hơi thở của bạn sẽ diễn ra theo một cách khác. Đó là sự tinh tế của cơ thể này.
***
Nếu bạn không hiểu cơ thể mình và bạn chỉ sống một cách ngẫu nhiên, sau đó, bạn tìm kiếm những giao dịch tốt trong cuộc sống, giải quyết tốt các mối quan hệ xã hội, vấn đề tài chính và đối phó tốt thế giới xung quanh… thì có thể bạn sẽ có được chúng.
Thế nhưng, nếu bạn như thế thì dù bạn có lên trời ngồi, bạn cũng sẽ khổ, hiểu không?
Người hỏi: Tôi đã ở đó. Tôi đã ở nơi đẹp nhất nhưng tôi lại không thể cảm nhận được nó. Đó là thách thức của một con người. Từ nhỏ, chúng tôi không được dạy cách quan sát bản thân và tâm trí mình. Chúng tôi cũng không được dạy cách xác định bản thân như một bối cảnh rộng lớn hơn.
Và điều tôi muốn hỏi là: cảm giác ưa thích của chúng ta, ví dụ như cảm giác này tốt, thời tiết này tốt, mối quan hệ này tốt, kiếm được tiền là tốt…
Rõ ràng, chúng ta có khao khát, có mong muốn… nhưng sau đó lại sợ hãi… Ngay cả khi nhận diện rộng hơn chính mình, chúng tôi vẫn cảm thấy có nóng và lạnh, yêu và không yêu, có tiền và không có tiền…
Vậy, làm thế nào để không cảm thấy thèm muốn và sợ hãi những điều đó?
Sadhguru:
Cơ thể này là nhà máy hóa chất lớn nhất. Nếu bạn phụ trách việc này, bạn sẽ tạo ra loại chất hóa học phù hợp.
Nếu bạn phải lựa chọn trở thành hạnh phúc hay đau khổ thì lựa chọn của bạn cho chính mình là gì?
– Thật hạnh phúc.
Những gì bạn muốn cho bản thân là rất rõ ràng. Bạn muốn được hạnh phúc. Tại sao một điều đơn giản như vậy lại không xảy ra?
Tôi nói đó là điều đơn giản bởi vì tất cả trải nghiệm của con người đều được tạo ra từ bên trong.
Nó không đến từ bên ngoài, chúng ta biết điều này, phải không?
Sự yên bình của chúng ta, sự xáo trộn của chúng ta, niềm vui của chúng ta, sự đau khổ của chúng ta, sự sung sướng của chúng ta…, tất cả đều được tạo ra từ bên trong.
Tại sao sự vui vẻ và hạnh phúc của bạn là rất quan trọng? Bởi vì chỉ khi bạn vui vẻ bằng chính bản chất của bạn thì nỗi sợ hãi về đau khổ mới không có.
Khi không còn sợ hãi và đau khổ… Bạn biết đấy, khoảng một tuần trước, có một ngày…
Tôi có một số trích dẫn, một trong những câu trích dẫn nói rằng:
“Nếu cơ thể, tâm trí và con người bạn ngọt ngào và tuyệt vời, ngay cả khi bạn xuống địa ngục, bạn vẫn ổn”.
Vì vậy, đã có cuộc tranh cãi lớn xung quanh điều đó ở Ấn Độ, về việc đi xuống địa ngục và lên thiên đường.
***
Thật ra, địa ngục có nghĩa là nơi tồi tệ nhất. Địa ngục không phải ở đâu đó trên kia hay dưới kia.
Mọi người ở California có thể ở trong địa ngục, phải không? California có thể đẹp nhưng con người ở đó có thể ở trong địa ngục, chẳng phải trong chính họ sao?
Trong kinh nghiệm của họ, trong nhà của họ, trong hoàn cảnh của họ, họ có thể tạo ra địa ngục cho chính mình.
Vì vậy, không quan trọng bạn đang ở đâu. Về cơ bản, nếu bạn không theo đuổi hạnh phúc thì niềm vui của bạn sẽ tự đi xuống.
Bây giờ, bạn phải sửa lỗi này chứ không phải làm cái này, cái kia.
Điều đầu tiên và quan trọng nhất là: bạn bình yên và vui vẻ theo bản chất của chính mình, không phải vì một cái gì đó.
Đừng sống theo kiểu: vì hôm nay đã có chuyện vui nên tôi rất vui, không, đừng như thế.
Sẽ có điều gì đó bị sai ở đâu đó, được chứ! Và một tên ngốc nào đó đang làm điều gì đó ở đâu đó và làm phiền tôi, nhưng điều đó sẽ không quyết định chất lượng cuộc sống của tôi như thế nào.
Vì vậy, điều quan trọng nhất là: mọi người phải thực hiện một chút kỹ thuật bên trong mình, để thấy rằng hòa bình và vui vẻ không phải là khó khăn.
Khi điều này xảy ra, trí thông minh của bạn sẽ hoạt động theo một cách hoàn toàn khác.
Còn hiện tại, nó đang ở chế độ sinh tồn. Nó luôn luôn sợ hãi: điều gì sẽ xảy ra, điều gì sẽ xảy ra?
Điều gì sẽ xảy ra có nghĩa là gì?
Bạn sợ bạn sẽ đau khổ, phải không?
Nhưng nếu bạn có sự đảm bảo rằng “dù bất cứ điều gì xảy ra thì đây là cách mà tôi sẽ đối diện” thì khi đó, mọi thứ sẽ đơn giản.
***
Tin tôi đi, khi bạn cảm thấy rất tốt, bạn thực sự đã sẵn sàng để chết. Khi bạn cảm thấy thực sự hạnh phúc, bạn sẽ sẵn sàng chết.
Không quan trọng bạn ở độ tuổi nào, bạn ở đâu.
Tôi luôn nói với những người xung quanh tôi: “Bạn nghĩ xem, khi nào tôi nên chết? Tôi nên chết trên núi hay dưới biển hay ở đây hay ở đó, tôi nên chết ở đâu?”
Họ bảo: “Sadhguru, đừng nói như thế, Sadhguru.”
Tôi nói: “Tại sao tôi không thể lập kế hoạch?”.
Khi tôi thấy một số nơi thực sự tốt, tôi nói: “Đây là một nơi tốt để chết.”
Họ sẽ nói: “Sadhguru, tại sao bạn lại nói điều này? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sức khỏe của bạn ổn chứ?”.
Chết tiệt, mọi thứ đều ổn. Tôi chỉ đang nghĩ chết khi nào và chết ở đâu thôi.
Vì mọi thứ quá tốt nên đã đến lúc phải đi.
Khi nó tồi tệ là lúc để phấn đấu, phải không?
Khi mọi thứ đều tuyệt vời, giống như khi trái chín, nó sẽ rụng.
Bạn không cần phải nghĩ rằng: “tôi rất ngọt ngào, tại sao tôi phải rụng?”
Nó sẽ tự rơi. Nó là như vậy đó.
Khi bạn hỏi, điều gì xảy ra sau khi chết thì có nghĩa là, bạn đang hỏi: “Bản chất của sự tồn tại của tôi là gì?”
***
Nếu tôi mất đi cơ thể này và nhìn thấy bạn từ từ có được cơ thể, đó là một sự thật, phải không?
Bạn không được sinh ra như thế này. Bạn từ từ có được cơ thể. Vì vậy, bạn biết những gì bạn có được cũng sẽ mất đi vào một ngày nào đó.
Vì vậy, khi tôi mất đi cơ thể này, điều gì sẽ xảy ra với tôi? Bản chất của sự tồn tại của tôi là gì?
Hiện giờ, tôi đang ở đây với cơ thể này, nhưng bản chất của sự tồn tại của tôi là gì?
Chết có nghĩa là những khả năng nhất định sẽ bị mất đi.
Vì thế, sau khi bạn chết, bạn sẽ biết cái chết là gì.
Còn bây giờ, bạn đang ở trong cuộc sống, bạn không biết phía bên kia.
Tiếc là bây giờ, bạn cũng không biết cuộc sống là gì bởi vì bạn đang ở trong cái chết.
Vì vậy, nó giống như đồng xu và bạn chỉ thấy được một mặt. Nếu đồng xu nằm trên bàn này, bạn chỉ có thể nhìn thấy một mặt. Nhưng nếu bạn lật nó, nó sẽ quay và bạn sẽ thấy một chút của cả hai mặt.
Và chúng tôi có thể làm điều đó cho bạn. Chúng tôi có thể xoay chuyển bạn một chút, để bạn có được hương vị của cả hai.
***
Nhưng vấn đề là, hầu hết mọi người đều nghĩ rằng họ bất tử. Đó là vấn đề tồi tệ nhất trên thế giới. Mọi người đang sống như thể họ ở đây mãi mãi.
Tôi đang hỏi ý nghĩa của sự giàu có vô hạn đối với một người có quỹ thời gian hữu hạn là gì? Giả sử tất cả những người khác đều biến mất thì họ sẽ làm gì?
Rõ ràng, có một số người, niềm vui duy nhất của họ là có những người khác tệ hơn họ, làm thua họ.
Tôi nghĩ đó là một sự đồi bại. Đó không phải là một niềm vui.
Ví dụ, ngay bây giờ, tôi có một bữa ăn ngon.
Nhưng nếu tôi thấy rằng bạn đã đói trong năm ngày, và so với bạn thì tôi thực sự tốt… thì đây là bệnh hoạn chứ không phải hạnh phúc, phải không?
Cách suy nghĩ đó đã được đào tạo, ngay từ khi còn rất nhỏ, rằng bạn tận hưởng những gì người khác không có. Và bạn sẽ phải trả một cái giá rất lớn vì kiểu suy nghĩ này.
Bạn nhìn xem, hầu hết những người ở trong tình trạng đó, họ không biết một khoảnh khắc vui vẻ trong cuộc sống của họ.
Họ không có một khoảnh khắc dễ dàng trong cuộc sống của họ, thậm chí không có niềm vui.
Điều duy nhất của họ là sẽ cười khi nhìn những thứ khác. Khi họ thấy mình đã thành công, đã tích lũy được gì đó, họ sẽ cười. Họ sẽ có một số niềm vui như vậy.
Nhưng họ không có niềm vui thực sự. Họ không biết thế nào là niềm vui. Họ chỉ có một số thú vui.
Bạn phải nhớ: điều duy nhất mà bạn có là cuộc sống. Mọi thứ khác là do bạn tưởng tượng.
Hiện tại, số dư ngân hàng của bạn là bao nhiêu, bạn có bao nhiêu căn nhà hoặc diện tích căn nhà của bạn như thế nào, chiếc xe của bạn lớn bao nhiêu – tất cả chỉ có trong trí nhớ của bạn.
Điều duy nhất khi bạn ngồi trên chiếc ghế này, đó là bạn đang sống. Đó là điều thực sự duy nhất, phải không? Phần còn lại chỉ là trí nhớ của bạn.
***
Khi mọi người nói về cuộc sống của họ, nghĩa là họ đang nói về vợ của họ, về bạn của họ, về chiếc xe của họ, về công việc, sự nghiệp hoặc cái gì đó.
Bởi vì họ nghĩ rằng tất cả những phụ kiện này là cuộc sống.
Khi bạn hiểu nhầm cái vỏ bánh xe là chiếc xe, bạn biết mình sẽ làm gì rồi đúng không?
Bạn sẽ phải lăn nó và chạy trên đường phố. Đó là lý do tại sao mọi người đều kiệt sức và lo lắng.
***
Người hỏi:
Vâng, thực sự là vậy. Và ngài nghĩ gì về sức mạnh mà chúng ta gọi là tình yêu, bởi vì tôi cảm thấy từ tình yêu đã được sử dụng với nhiều ý nghĩa khác nhau. Nhưng có lẽ có một tình yêu sâu sắc và chân thật hơn. Và tôi rất thích được nghe ngài nói về tình yêu.
Sadhguru:
Hãy xem, nó như thế này: có một khao khát trong con người để trở thành một cái gì đó hơn những gì bạn đang có bây giờ.
Nếu sự khao khát này tìm cách biểu hiện qua cơ thể vật lý thì chúng ta gọi là tính dục.
Tính dục chỉ là một khoảnh khắc nào đó, những gì không phải là bạn trở thành một phần của bạn.
Ai đó không phải là bạn, sẽ trở thành một phần của bạn trong một thời gian.
Sau đó, bạn biết đấy, bạn sẽ lại là bạn, họ sẽ lại là họ.
Vì vậy, đây là một mức độ của sự khao khát, về cơ bản, nó được truyền vào cơ thể chúng ta để thực hiện chức năng sinh sản.
Và bạn biết đấy, tính dục duy trì nòi giống và chúng ta ở đây cũng bởi vì ai đó đã thực hiện tính dục.
Nếu không, chúng ta sẽ không tồn tại.
Vì vậy, khi bạn cố gắng tập yoga, về mặt thể chất, tính dục sẽ xảy ra vì bản chất của yoga là hợp nhất với tất cả.
***
Nếu điều này xảy ra về mặt cảm xúc thì chúng ta gọi đây là tình yêu.
Nếu điều này xảy ra về mặt trí óc, suy nghĩ… thì ta gọi là sự chinh phục, tham vọng, thành công hay đơn giản là mua sắm.
Tại sao mọi người lại mua sắm? Bạn có nghĩ rằng họ cần nó? Không, họ muốn làm cho mình nhiều hơn một chút so với chính mình.
Ngay cả khi bạn đưa cho họ những chiếc giỏ xách trống rỗng, họ cũng sẽ mang theo vì họ muốn cảm thấy như có thêm điều gì đó đã đến với cuộc sống của họ ngày hôm nay.
Nếu không, họ sẽ cảm thấy lạc lõng.
Vì vậy, khao khát được nhiều hơn bản thân này là điều cơ bản của mỗi con người.
Khao khát được biểu hiện qua thể chất thì sẽ trở thành tính dục.
Khao khát được biểu lộ qua cảm xúc thì sẽ trở thành tình yêu.
Khao khát được biểu hiện qua tinh thần thì sẽ là chinh phục.
Khi bạn cho nó một biểu hiện có ý thức, nó sẽ trở thành Yoga – sự hợp nhất.
Bạn thấy đấy, không ai biết mọi thứ là gì, phải không? Không ai biết vũ trụ là gì, “Ngã” là gì.
Không ai biết Chúa là gì, nhưng mọi người đều nói về những thứ đó.
***
Vì vậy, tôi đang nói, từ thế hệ này sang thế hệ khác, chúng ta đã không thành thật.
Đây là điều đầu tiên và cơ bản nhất mà mỗi con người phải làm: cái gì mình biết thì thừa nhận mình biết.
Những gì không biết thì thừa nhận là không biết.
Vì vậy, bạn cần loại bỏ những thứ mà bạn không biết ra khỏi tâm trí.
Và chúng ta biết có một cái cây. Cây có phải là sự sáng tạo của Chúa hay không? Bạn không biết. Bạn biết đấy, cây đến từ trái đất. Vậy, bạn đã tạo ra trái đất? Không.
Ai đã tạo ra trái đất?
Bạn không biết.
Nếu bạn đạt đến cảnh giới này, bạn sẽ thừa nhận “Tôi không biết”. Việc nhận ra “Tôi không biết” chỉ là một khoảnh khắc.
Và “Tôi không biết” chính là điều to lớn nhất trong cuộc đời bạn. Bởi vì khi bạn thừa nhận “Tôi không biết”, khao khát được biết trong bạn mới nảy sinh. Bạn sẽ tìm kiếm để biết và nó sẽ có khả năng thành hiện thực.
Ngược lại, nếu bạn cứ nói ‘Tôi biết, tôi biết” thì bạn đã tự xây dựng một bức tường mà bạn không thể vượt qua.
***
Vì vậy, toàn bộ hệ thống yoga không bao giờ xác định bằng kiến thức của chúng ta. Nhưng với sự hiểu biết của chúng ta, chúng ta biết rằng phần trăm mà chúng ta biết được là rất nhỏ. Nó nhỏ đến mức vô nghĩa trong sự tồn tại này.
Những gì bạn không biết là vô hạn.
Vì vậy, khi bạn đồng nhất bản thân với những gì bạn không biết, bạn sẽ trở thành một khả năng vô biên.
Ngược lại, nếu bạn bị xác định bởi những gì bạn mang trong đầu thì bạn sẽ trở nên nhỏ bé như vậy.
Khi tôi nói chuyện với ai đó, tôi có thể gọi đây là một cái cây. Nhưng nếu tôi chỉ ngồi một mình trong vườn, tôi sẽ không gọi nó là một cái cây. Tôi chỉ đơn giản là dành sự chú ý và ý thức của tôi cho nó.
Vì vậy, tôi trải nghiệm nó theo cách của nó. Cây không nghĩ nó là cây. Đó là một cuộc sống như bạn. Nó làm những việc của riêng nó.
Nhưng người ta thường gọi cây là gỗ. Điều này giống như một con hổ nhìn bạn và nói “A, bữa sáng đang ngồi trên ghế.” Phải không?
Thật ra mọi thứ đều ổn. Họ đang ở mức độ tồn tại đó. Nhưng khi bạn nhìn vào một cái cây và bạn gọi đó là gỗ thì bạn chưa nói đủ, đúng không?
– Vâng. Chúng ta đã giới hạn cái cây thành một chức năng hơn là bản chất, vì bản chất của cây không chỉ là gỗ.
Bạn có nhận ra cái cây cũng là một sự sống?
Vâng… Thật cảm kích vì ngài đã ngồi đây để chia sẻ sự khôn ngoan này. Những điều ngài chia sẻ rất dễ hiểu và tôi rất biết ơn về mọi thứ mà ngài đã tích lũy trong cuộc sống của ngài, để chia sẻ với tất cả mọi người. Xin cảm ơn.
(Sadhguru)
Kênh Youtube về Sadhguru: https://www.youtube.com/watch?v=HxXXWwPa_XM&t=160s
Xem thêm: Vì sao bạn lại dễ thất tình?