Chiếc lông vũ của chú chim nào đang rơi?
Một chút nữa thôi là tay chạm tới
Nếu không phải bình minh thì sẽ là bóng tối
Nhưng cũng rạng ngời: sắc đẹp của màn đêm.
Ai biết được rằng ác quỷ cũng là em?
Và thiên thần kia cũng không ngoài ai khác.
Những người đã tin thiên đường là ánh sáng?
Làm sao biết đêm đen êm dịu ngọt ngào!
Như phút giây này, đặc biệt làm sao…
Em biết trong em: thiên đường – địa ngục
Em biết trong em: tình yêu – thù hận
Em biết trong em: cay đắng – ngọt ngào.
Câu hỏi chỉ là: em muốn sống ra sao?
Khốn khổ, đau thương… hay giận hờn, ghen tỵ?
Tha thiết, bi ai, em đều có thể
Nhưng sự ngọt ngào mới dễ chịu trong em.
Em dối mọi người, nhưng chẳng dối gì em
Tận hưởng sự thông minh, và cũng vui lúc mình ngớ ngẩn
Riêng với bản thân thì vô cùng kính cẩn
Rót rượu mời mình, không nhấp mà say!
Không biết trăng có sáng hết đêm nay?
Để em viết thơ và không buồn ngủ
Một lát nữa thôi trăng sẽ vào cửa sổ
Em có thơ rồi, nên sẽ gửi gió bay đi.
Cuộc sống bây giờ đâu phải cổ thi
Đâu phải ca dao, càng không cổ tích
Nhưng ánh trăng vẫn ngọt ngào như thế
Tỏa sáng đêm này
Rồi tỏa sáng đêm sau.