Thật ra, mỗi người chúng ta từ khi sinh ra đã là một cá thể độc lập và cô độc. Những suy nghĩ của bạn chỉ có mình bạn biết. Cuộc sống trong mắt mỗi người là một phiên bản khác nhau.
Thế nhưng, tạo hóa cũng đã thiết lập cho chúng ta khả năng kết nối những sự cô độc đó lại với nhau.
Nếu không thì tại sao khi một người đứt tay, người kia lại thấy đau lòng?
Có một sự thật không ai có thể chối bỏ, đó là những người càng cô độc thì tự bên trong lại càng muốn được yêu thương, kết nối và chia sẻ. Và ít nhất một cuộc khảo sát đã cho thấy những người sống thọ hơn cũng là những người kết nối nhiều hơn. Những cặp vợ chồng sống hạnh phúc đến già, họ đều cảm nhận được ý nghĩa của việc có một người bầu bạn, trò chuyện hàng ngày.
Và thực như vậy. Nhu cầu lớn nhất của đời người là yêu thương nhưng chính xác hơn là sự kết nối.
Hãy tưởng tượng bạn bị lạc đến một hoang đảo xa lạ, thứ khiến bạn cảm thấy an ủi nhất không phải là gặp được một người (hay một con vật nào đó) hay sao?
Một khi còn kết nối được với bất kỳ điều gì trong cuộc sống này, bạn sẽ còn động lực để tiếp tục sống.
Những người già cả, những người bần cùng trong xã hội, họ vẫn cảm thấy hạnh phúc vì được kết nối với những người cùng khổ như họ, hay với một chú chó bầu bạn lúc tuổi già.
Ngược lại, có thể đâu đó, bạn nghe được tin một người thành công nào đó vừa tự sát. Bạn có thấy, họ hầu như đạt được tất cả danh vọng mà bao người mong ước, thế nhưng, họ vẫn chán sống vì không thấy hạnh phúc, không thấy được ý nghĩa của sự tồn tại và sâu xa hơn là không thể kết nối.
Chọn bầu bạn với cô độc, người ta sẽ rất mạnh mẽ đấy, nhưng cũng rất yếu đuối và dễ vỡ đấy!
Bạn không thấy rất nhiều người, càng trải qua sóng gió cuộc đời thì lại càng mẫn cảm, mong manh?
Vậy, bạn chọn cô độc hay kết nối những sự cô độc?
Thật ra, từ lúc sinh ra cho đến khi chết đi, động lực duy nhất khiến chúng ta tiếp tục sống, không gì hơn, chính là cảm nhận được vai trò của mình, nói khác hơn là cảm nhận được ý nghĩa của sự tồn tại.
Ý nghĩa đó được xác định thông qua sự kết nối: giữa con người với tự nhiên, giữa con người với con người và con người với chính mình.
Chỉ cần còn 1 trong 3 sự kết nối đó, con người sẽ còn động lực tồn tại.
Cảm nhận được sự kết nối, con người bớt cô đơn và có được niềm vui.
Tuy nhiên, sự kết nối với tự nhiên không phải ai cũng cảm nhận được và sự kết nối với chính mình thì lại càng khó hơn.
Nó đòi hỏi bạn phải có một tâm hồn vô tư, chất phác và thuần nhiên như trẻ thơ.
Nó đòi hỏi bạn phải mẫn cảm, tinh tế…
Hoặc phải lắng tâm mình lại để bước vào một cuộc đối thoại lớn nhất: đối thoại với chính mình.
Tuy nhiên, trong cuộc sống hàng ngày, những người trưởng thành như chúng ta thường hay tập trung vào sự kết nối giữa người với người vì nó dễ nhận thấy hơn.
Éo le thay, con người có thể thông qua kết nối với người khác để thể hiện yêu thương – nhưng cũng nhiều khi cố ý hay vô tình làm tổn thương người đó.
Cho nên, nếu cảm thấy bản thân không thể kết nối với người khác, bạn hãy kết nối với chính mình, kết nối với thiên nhiên.
Giữ tâm bình lặng, trải mình trong không gian thiên nhiên thực sự giúp ích cho tâm trạng rất nhiều.
***
Độc đáo hay dung hòa?
Trên mạng, người ta thường bảo nhau: “Cái giá của làm sói là cô độc, cái giá của làm cừu là nhàm chán“. Thế là, nhiều người bắt đầu vin vào đó để tự huyễn hoặc mình: cô độc mới thành công, cô độc mới hơn người. Để rồi, họ chọn cách sống một mình, độc đoán, kiêu ngạo, không giống ai….
Thế nhưng, bạn có biết không, khi đã đạt đến đỉnh vinh quang rồi, khát khao chân chính nhất của những người hùng không phải là ngồi trên chiếc ngai vàng cô độc mà là ngồi giữa đồng cỏ xanh tươi, hòa mình với cuộc sống này.
Và cống hiến cho cuộc sống này.
Tại sao chúng ta chỉ được chọn hoặc là chấp nhận cô độc, hoặc là mãi sống bình phàm?
Tại sao chúng ta không chọn thành công mà vẫn chan hòa, nhân ái?
“Sống vững chãi bốn ngàn năm sừng sững
Lưng đeo gươm, tay mềm mại bút hoa
Trong và thực, sáng hai bờ suy tưởng
Sống hiên ngang mà nhân ái, chan hòa”.
(Huy Cận)
Trên con đường thành công, chấp nhận cô độc nên được hiểu là không a dua theo đám đông tầm thường, ngu ngốc. Những người thành công thực sự đều khiêm tốn hiểu rằng: họ có được thành quả sáng tạo hôm nay là nhờ vào sự kế thừa kho tri thức vô giá của nhân loại và không bao giờ chối bỏ sự ảnh hưởng của người khác đối với mình.
Nếu thành công mà phải cô độc thì làm sao bạn có thể sống hạnh phúc? Làm sói để làm gì khi ngay cả việc làm bản thân hạnh phúc bạn cũng không làm được?
Ngược lại, những người phi thường vẫn nghĩ lớn, nghĩ khác người nhưng mơ ước của họ vẫn hòa vào mơ ước chung của nhân loại.
Bước chân của họ có cao hơn, có nhanh hơn nhưng vẫn hòa cùng nhịp với triệu triệu con người.
Vì một cuộc sống tốt đẹp hơn.