Trong năm vừa qua, báo Tuổi Trẻ, VTV và Vietnamnet đều đưa tin quan trọng về vũ trụ, đó là: “Vũ trụ vẫn đang giãn nở ngày càng nhanh hơn nhưng gần đây có thể đã chậm lại – so với vài tỷ năm trước”.
Kể từ vụ nổ Big Bang (hình thành vũ trụ), tính đến nay đã 13,8 tỷ năm. Theo ước tính thì không quá 65 triệu năm nữa, vũ trụ có thể dừng dãn nở. Các con số này không đáng tin lắm vì không ai đủ tuổi thọ để sống đến lúc đó.
Nhưng có thông tin này đáng tin hơn: Các nhà khoa học đã đo và thấy khoảng cách giữa các hành tinh đang ngày càng xa. Đúng vậy. Nếu bạn đã yêu ai đó ở sao Hỏa, sao Kim thì đừng mong gặp lại. Bạn sẽ xa họ đến vô tận.
Từ góc nhìn yoga thì vũ trụ hình thành từ tiếng gầm của thần Shiva (sự trống rỗng). Một tiếng gầm lớn. Các nhà khoa học thì nói có một vụ nổ lớn. Một số trường phái khác cũng nói từ hỗn độn tạo ra Âm Dương, Âm Dương gặp nhau tạo ra một sự bùng nổ lớn, từ đó hình thành vũ trụ vạn vật.
Tất cả đều tìm cho bạn một cách lý giải hợp lý, để bạn cảm thấy đỡ tò mò, đỡ mờ mịt và có thể yên tâm mà sống tại đây. Nó có đúng thực sự hay không – không quan trọng – vì bạn không đủ tư cách về tuổi thọ để khảo sát. Nhưng bằng trí tuệ nhỏ của mình, bạn có thể thấy hợp lý hoặc không.
Người ta thường nói “đừng ăn cơm dưới đất mà nói chuyện trên trời”, nhưng thực sự, một khi tư tưởng của bạn chưa thông, một khi bạn còn mờ mịt về thế giới quan và bạn chưa có lời lý giải thỏa đáng về vị trí của bạn giữa vũ trụ này, bạn sẽ không thể nào yên được. Bạn sẽ sống như một kẻ phóng cuồng, quẩn quanh và bi kịch. Chén cơm ngon không thể xoa dịu nỗi đau khắc khoải của mọi kiếp người: “Tôi đang tồn tại ở đây để làm gì?”, “Tôi đến từ đâu?”, “Tôi chết đi sẽ về đâu?”…
Và mặc dù bạn không thể sống dài như vũ trụ, nhưng bạn có thể thông qua cơ thể mình để hình dung về vũ trụ, cũng như người ta nhìn lát cắt của thân cây, đếm số vòng tròn mà biết được tuổi thọ của cây và những gì đã xảy ra với cuộc đời của nó. Tất cả những gì diễn ra đều để lại dấu vết của nó, và các nhà khoa học truy tìm theo dấu vết khoa học, bằng các dụng cụ đo đạc, các nhà tâm linh truy tìm qua dấu vết tâm linh. Sao cũng được. Miễn là ra kết quả thuyết phục để con người yên tâm.
Thì nó tạm là như vầy. Vũ trụ ban đầu không có gì, không có “vật chất” cũng không có “phi vật chất”. Đã nói không có gì rồi mà!
Nó cũng không có giới hạn luôn, nó vô hạn, vô hạn là thế nào thì tư duy giới hạn của con người không hình dung được. Vì bạn sẽ hình dung vũ trụ bao la, rồi bao la hơn cái bao la, rồi lại bao la hơn cái bao la đó, rồi lại lớn hơn cái bao la của bao la đó… và mãi mãi. Bùm! Bế tắc vì không hình dung nổi bao la nhất là như thế nào! Và có bao la nhất thì phải có gấp đôi bao la nhất, gấp bao la của bao la nhất! Bùm! Lại bế tắc! Kaka.
Rồi sau rất nhiều tỷ năm, nó ngưng tụ. Ồ, khúc này rối nè. Đã nói không có gì thì làm sao ngưng tụ, gặp nhau, kết nổ? Thế là tư duy logic của con người phải tìm ra cách lý giải. Ồ, chắc chắn là phải có các điện cực, các đối nghịch Âm Dương chạm nhau, hoặc có sự ma sát giữa các hạt nào đó và gây nổ. Lý do là gì thì chưa thống nhất, nhưng “Bùm”. Và mọi thứ hình thành. Sự sống hình thành. Tình yêu hình thành. Nỗi sợ hình thành. Những người chém gió như em cũng hình thành. 🤣🤣🤣
Sau hàng triệu, hàng tỉ năm, vụ nổ ấy vẫn chưa nổ xong vì nó nổ một cái rồi từ cái lớn đó, dần dần nổ thêm từng lần nhỏ hơn cho đến khi hết âm vang, hết năng lượng. Giống như ném một viên sỏi vào nước thì ban đầu sóng nước nó lớn rồi nhỏ dần, nhỏ dần, rồi tĩnh lặng.
Và bạn hình dung khi một cái gì đó nổ thì mấy giây đầu, lực nổ của nó rất lớn, mọi thứ thay đổi rất nhanh, nhưng các giây sau thì mọi thứ chậm lại, vì hết lực rồi, và đến các giây cuối thì nó hoàn toàn ngừng lại. Đã nổ xong. Vậy nên, các nhà khoa học nói vũ trụ đã dãn nở chậm hơn so với giai đoạn đầu – vài tỷ năm trước.
Nhưng bây giờ, nó vẫn đang giãn nở và giãn nở nhanh. Bởi vì đã giãn nỡ gần xong rồi á, các “hạt bụi” (hành tinh) từ vụ nổ sẽ ngày càng xa nhau hơn về phía trung tâm và về mọi phía nên khi nhìn vào thì sẽ thấy nó đang xa nhanh hơn. Khúc này khó hiểu hé. Rảnh rảnh vẽ sơ đồ hình tròn mới hình dung được. Mọi thứ đang từ tâm hình tròn nổ ra tứ phía thì sẽ càng ngày càng xa nhau. Thôi khó quá thì đừng hiểu. Đã nói là chém gió mà.
Và sau hàng triệu triệu năm nữa, từng hành tinh cũng tiêu hao dần và tan rã. Những gì hữu hình sẽ phai nhạt dần thành vô hình, từ cái “Có” thành cái “Không”. Có có không không hé hé he he (khúc này làm mình nhớ đến đoạn Sadhguru nói toàn bộ sự sáng tạo như một vết sơn, kéo trên tờ giấy và nó càng ngày càng nhạt, từ thô đậm đến tinh tế và biến mất).
Chính bạn rồi sẽ biến mất và trở thành hư vô sau triệu triệu năm nữa. Cả linh hồn cũng tan rã. Vậy nên, đứa ác và đứa thiện đều sẽ tan rã, đứa nghiệp dày và đứa nghiệp mỏng đều tan rã, chỉ khác là đứa tan nhanh, đứa tan chậm, đứa trải qua những ngày tháng nhẹ nhàng, đứa trải qua những ngày tháng vật vã mà thôi.
Nếu trong vụ nổ đó, bản chất của bạn là một nguyên tử nhẹ xốp như bông thì cuộc đời bạn nhẹ nhàng. Nếu bạn lỡ là loại vật chất nặng và góc cạnh thì bạn nổ một cách vật vã. Chỉ vậy thôi, không trách ai được. Chỉ ngẫu nhiên mà thôi.
Nhưng nói một cái nổ thì nhẹ nhàng, với vũ trụ thì chỉ là các vụ nổ, nhưng với con người thì một lần nổ ấy kéo dài hàng triệu kiếp người. Nói “một hạt bụi bị nổ và va chỗ này, va chỗ kia thì có vẻ nhẹ nhàng”, nhưng nói một kiếp đời đắng cay, lên bổng xuống trầm, khổ đau tàn khốc và muôn kiếp khổ đau thì mới thấy nặng nề, thương tội. Các thánh nhân ra đời để dạy bạn bớt góc cạnh lại, để đỡ ma sát hơn, hòa hợp với tự nhiên hơn, để bạn có thể trôi qua cuộc sống một cách trơn tru nhẹ nhàng hơn, trải qua vụ nổ mà không bị va chỗ này, chỗ nọ (hoặc bị ít hơn).
Trong khi vũ trụ tàn nhẫn không cho bạn lựa chọn số phận, nó cũng rất mực nhân từ khi cho bạn tất cả trí thông minh của nó. “Nhân sinh tiểu thiên địa” – Con người là trời đất thu nhỏ. Bởi vì bạn là một phần của nó nên bạn có thể truy cập vào tất cả ý thức của nó, và từ đó, bạn có thể lựa chọn cách trải qua cuộc sống của mình.
Bạn đã biết nó vận hành như vậy và kết quả sẽ tan rã vô nghĩa như vậy, vậy thì trong 100 năm ngắn ngủi này, bạn muốn trải qua nó như thế nào? Và bạn sẽ cài đặt những gì, gieo những gì cho các kiếp sau? Không phải cứ bố thí cúng dường là kiếp sau giàu đâu. Cái này mình đã từng chém gió trong bài viết trước rồi.
Và bạn có đủ bao dung cho sự thật rằng – bạn chiến đấu cho đã rồi cũng tan rã – không? Hay bạn sẽ hận nó – tại sao lại để bạn ra đời?
Bạn có đủ từ bi để tha thứ cho sự hình thành của chính mình không? Có đủ không?
Bạn sẽ bỏ bớt các góc cạnh của mình, sẽ điều chỉnh một số biểu hiện của mình để hài hòa với cuộc sống hơn, để trôi qua trơn tru hơn.
Bạn sẽ giảm dần sự cứng nhắc của cái khung cá tính để biến chuyển linh hoạt, hài hòa với đạo (Tự Nhiên).
Bạn sẽ thay đổi tư thế một chút để hứng gió và né va chạm với các thứ khác vì bạn không muốn vật vã nữa.
Bạn sẽ linh hoạt hơn, biến chuyển hơn, linh hoạt như nước, thuận chuyển như gió, luồng lách qua mọi trắc trở của cuộc đời.
Bạn sẽ chấp nhận mọi thứ xảy ra vì nó là không thể tránh khỏi. Bạn trải nghiệm xong là xong rồi. Tiếp tục tiến bước.
Bạn đã biết điểm đến cuối cùng của bạn là tan rã, vậy thì bạn sẽ đối xử với cuộc đời này như thế nào?
Liệu bạn có đủ nhân hậu để bao dung cho nó và tìm cho nó một lối sống đỡ va đập hơn không?
Liệu bạn có đủ dũng khí buông xả để nhẹ nhàng hơn?
Liệu bạn có đủ thông thái để phóng sinh những day dứt của mình? Để không dưỡng nuôi nghiệp mới.
Và có đủ nhận thức để làm chủ vận mệnh của mình hay không? Khi bạn là một “tiểu thiên địa” và có quyền truy cập vào nhận thức lớn lao đó.
“Bỏ bớt những phiền nhiễu, nhận thức sẽ được bật lên” (Sadhguru).
Không phải đọc xong bỏ vợ bỏ chồng, bỏ nghề bỏ nghiệp nha… 😆. Bỏ ở đây là không dính mắc ak.
Bài chém gió đã xong. Mình đi chà răng đây. Đói bụng và thèm bún riêu chay quá huhu. É é.