Một đại gia từng nói với mình: Em có đam mê sẵn rồi thì học nghề y đi, làm nghề về sức khỏe dễ giàu lắm em, nếu em biết khai thác thì em đổi đời mấy hồi, vì bệnh của con người 70 % là do tâm lý rồi, em chỉ cần cho thuốc để trị 30 % kia thôi.
Chị ấy nói đúng. Thành thực với lòng thì thứ khiến người ta mệt mỏi uể oải chính là tâm lý. Giả sử ai đó đang mệt mỏi chán sống, cơ thể suy nhược, bệnh sắp chết… nhưng nếu người yêu trong mộng – gọi là crush phải không – xuất hiện, và cam kết… thì đảm bảo người ấy có động lực sống lại ngay.
Bạn đang nhức mỏi, cảm sốt, đầu óc lờ đờ… nhưng tự nhiên có ai đó cho bạn 100 triệu, hoặc ai đó cho bạn một hứa hẹn, một hy vọng… tự nhiên bạn sẽ có động lực và bạn phục hồi nhanh hơn rõ rệt…
Cho nên phải thành thực với mình. Con người ta không phải vì yếu đuối mà xấu xa, vì lười biếng mà buông thả…
Mà vì họ chưa có niềm tin, chưa có động lực để cảm thấy muốn sống, khát khao sống, để thấy cuộc sống vẫn còn gì đó ý nghĩa.
Chỉ cần cho họ sức mạnh và hy vọng, họ sẽ vượt qua hầu hết mọi chướng ngại về năng lực, sức khỏe và tinh thần. Để theo đuổi một người, người ta có thể thay đổi nhanh gấp mười năm. Để theo đuổi một ước mơ, người ta có thể vươn lên với tốc độ và cường độ mà bạn không thể tưởng tượng được.
Chỉ cần cho họ một động lực, một hy vọng, một lý do.
Hiển nhiên, trong một số trường hợp, cần xử lý vật chất trước, cần uống thuốc trước, cần an thần trước, cần phẫu thuật trị liệu trước… chứ không phải cứng nhắc theo kiểu tôn thờ cái này và phủ nhận cái kia.
Nhưng phải biết trong trường hợp nào, cái nào là chủ đạo.
Tại sao có nhiều người cứ trì trệ, bởi vì họ không tìm được một lý do nào để vực dậy chính mình.