Cơ thể này chỉ là một sự tích tụ. Nó là một mảnh của Trái đất mà chúng ta đã từ từ nhặt lên. Bất cứ thứ gì chúng ta đã nhặt thành cơ thể này, chúng ta phải thả lại từng nguyên tử. Khi nói đến tâm trí, khả năng tự quyết định của chúng ta cũng bị loại bỏ cùng với tiến trình của cái chết. Nghĩa là: sau khi chết, bạn không thể tự quyết định tâm trí của bạn được nữa. Khi đó, tâm trí của bạn và những thứ ký ức mà bạn đã thu thập đã trở thành nghiệp. Nghiệp của bạn sẽ còn nhưng khả năng tự quyết định của bạn sẽ không còn. Bạn sẽ đi theo nghiệp lực của bạn chứ không phải ý thức của bạn.
Sau khi chết, vì không còn sự thận trọng hay sáng suốt, cũng không còn khả năng tự quyết định, cho nên, nếu bạn đặt một giọt lạc thú vào tâm của người đã lìa khỏi thân xác thì lạc thú này sẽ nhân lên gấp triệu lần. Nếu bạn bỏ một giọt khó chịu vào, sự khó chịu đó sẽ nhân lên gấp triệu lần. Cũng giống như trẻ con – chúng ra ngoài chơi cho đến khi kiệt sức và không thể tiếp tục nữa, bởi vì chúng không có sự phân biệt cần thiết để biết khi nào thì nên dừng lại.
Sau khi chết, khả năng nhận thức hoàn toàn không còn, thậm chí còn thua một đứa trẻ. Sau đó, bất kỳ phẩm chất nào bạn đưa vào tâm trí, nó sẽ nhân lên gấp triệu lần. Đây là những gì đang được gọi là thiên đường và địa ngục. Nếu bạn đi vào một trạng thái tồn tại dễ chịu, nó được gọi là thiên đường. Nếu bạn đi vào một trạng thái tồn tại khó chịu, nó được gọi là địa ngục. Đây không phải là những vị trí địa lý mà là những thực tế trải nghiệm mà một cuộc sống sẽ trải qua.
Cho nên, giây phút này đây, bạn còn sống nghĩa là bạn đang có một lợi thế to lớn để thay đổi vận mệnh của mình. Bạn có thể làm cho bạn hạnh phúc, cũng có thể làm cho bạn đau khổ, tùy ý bạn.
Nếu bạn đi vào một trạng thái tồn tại dễ chịu, nó được gọi là thiên đường. Nếu bạn đi vào một trạng thái tồn tại khó chịu, nó được gọi là địa ngục. Đây không phải là vị trí địa lý mà là thực tế kinh nghiệm.
Giả sử hôm nay bạn đọc được thông tin rằng cổ phiếu đang giảm giá và bạn bị mất rất nhiều tiền. Nhưng sau đó, bạn có đủ sự thận trọng và bạn nghĩ rằng: “Được rồi, tôi mất tiền cũng không sao, nhưng tôi vẫn còn bản thân này. Hãy để tôi được hạnh phúc hôm nay,” và bạn có thể tham gia vào điều gì đó và được hạnh phúc.
Nếu bạn mất đi khả năng tự quyết định này, bạn sẽ rơi vào trạng thái chán nản.
Có nhiều nghi thức để thấy rằng, bạn có thể bằng cách nào đó, đặt một giọt ngọt ngào vào một tâm trí không sáng suốt như vậy, để sự ngọt ngào này nhân lên gấp nhiều lần và người chết sẽ sống thoải mái trong một loại thiên đường tự phát. Đó là mục đích của một số nghi thức tang lễ.
Có những nghi lễ nhất định mà qua đó có thể ảnh hưởng đến tiến trình của cuộc sống đó, ít nhất là ở một mức độ nào đó. Chính từ cơ sở này mà tất cả những nghi lễ sau cái chết đã được diễn ra. Một trong những điều đầu tiên mà người ta thường làm nếu ai đó chết là buộc hai ngón chân cái của xác chết lại với nhau. Điều này rất quan trọng vì nó sẽ thắt chặt luân xa gốc theo cách mà cơ thể không bị cuộc sống đó xâm chiếm một lần nữa. Bởi vì sau khi chết, nhiều sinh mệnh vẫn nghĩ thể xác này là của nó và nó sẽ cố gắng đi vào qua bất kỳ lỗ nào của cơ thể, đặc biệt là qua luân xa gốc muladhara. Muladhara là nơi sinh ra sự sống và nó luôn là điểm ấm cuối cùng khi cơ thể nguội dần.
Sở dĩ từ xưa, chúng ta luôn cho rằng nếu có người chết thì phải thiêu xác trong một thời gian nhất định là vì sự sống cố gắng quay trở lại. Điều này cũng quan trọng đối với người sống. Nếu một người nào đó rất thân thiết với bạn qua đời, tâm trí bạn có thể bắt đầu giở trò, nó nghĩ rằng có thể một phép màu sẽ xảy ra, có thể Chúa sẽ đến và mang họ trở lại. Điều đó chưa bao giờ xảy ra với bất kỳ ai, nhưng tâm trí vẫn trỗi dậy vì những cảm xúc mà bạn dành cho người đó. Tương tự như vậy, sự sống đã thoát ra khỏi cơ thể cũng tin rằng nó vẫn có thể quay trở lại cơ thể.
Vì vậy, nếu bạn muốn dừng lại màn kịch này, điều đầu tiên là bạn hỏa thiêu người chết trong vòng một tiếng rưỡi. Tuy nhiên, để chắc chắn rằng người đó đã chết, người ta thường đợi đến bốn giờ. Nhìn chung, cơ thể nên được đưa đi càng nhanh càng tốt. Trong các cộng đồng nông nghiệp, họ thường chôn cất vì họ muốn cơ thể của tổ tiên họ, vốn là một mảnh đất có thể trở về với lớp đất đã nuôi dưỡng họ. Ngày nay, chôn cất không được khuyến khích nữa. Trước đây, khi chôn cất trong đất của mình, họ luôn rắc muối và nghệ lên xác người chết để nó nhanh chóng tan vào đất.
Hỏa táng cũng tốt vì nó khép lại chương. Bạn sẽ thấy khi trong gia đình có người qua đời, người ta sẽ khóc lóc than van, nhưng khi hỏa táng xảy ra, họ sẽ trở nên im lặng, bởi vì đột nhiên, sự thật đã chìm trong sự thật, rằng nó đã kết thúc. Còn ngược lại, nếu thi thể vẫn còn ở đó, họ sẽ ảo tưởng rằng họ có thể lấy lại được.
Tầm quan trọng của nghi lễ (Trích từ Death – An Inside Story)
Nghi lễ cho cái chết không chỉ để hỗ trợ người chết trong cuộc hành trình của họ mà còn vì lợi ích của những người ở lại, vì nếu người chết này để lại bao nhiêu bất an xung quanh thì cuộc sống của chúng ta sẽ không tốt đẹp. Không phải là ma sẽ đến và bắt bạn. Nhưng nó sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí. Nó sẽ ảnh hưởng đến những người xung quanh, về mặt tâm lý. Nó cũng sẽ ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống xung quanh. Đây là lý do tại sao mọi nền văn hóa trên thế giới đều có những nghi lễ riêng dành cho người chết. Nói chung, phần lớn là để giải quyết một số yếu tố tâm lý của những người thân yêu và gần gũi. Theo một cách nào đó, chúng cũng có liên quan nhất định và khoa học đằng sau chúng.
Nhưng, có lẽ không có nền văn hóa nào khác có những phương pháp phức tạp như người Ấn Độ. Không ai nhìn cái chết với sự hiểu biết và chiều sâu như nền văn hóa này. Ngay từ thời điểm cái chết xảy ra, hoặc thậm chí trước khi nó xảy ra, có toàn bộ hệ thống giúp một người chết theo cách có lợi nhất. Nhìn cuộc sống từ mọi góc độ có thể, họ muốn khai thác tối đa mọi thứ để hướng tới giải thoát.
Nếu cái chết sắp xảy ra, họ muốn tận dụng ngay cả điều đó để đạt được mukti, theo một cách nào đó. Vì vậy, họ đã tạo ra những nghi lễ mạnh mẽ cho người sắp chết và cho người chết. Ngày nay, những nghi lễ này thậm chí còn trở nên quan trọng hơn bởi vì hầu hết mọi người trên hành tinh đang bắt đầu chết trong vô thức, không có sự hiểu biết cần thiết về cơ chế sống bên trong chính họ.
Ngày xưa, hầu hết mọi người chết vì nhiễm trùng và bệnh tật. Vì vậy, mọi người đã tạo ra cả một khoa học để giúp họ vượt ra ngoài cơ thể của họ. Khi còn trong xác, có thể những người xung quanh không biết bệnh gì hoặc người đó không được điều trị cần thiết hoặc có điều gì khác xảy ra và họ chết. Vì vậy, ít nhất sau khi người đó qua đời, mọi người muốn giúp đỡ họ, để họ không đeo bám quá lâu và tan biến nhanh chóng.
Thật không may, ngày nay, nó hầu như đã trở thành một nghi thức vô nghĩa được thực hiện mà không có sự hiểu biết hoặc chuyên môn cần thiết.
Khi chúng ta không chăm sóc người chết đúng cách, những người trẻ tuổi trong xã hội đó sẽ phải chịu đau khổ vô cùng vì điều này, bởi vì điều đầu tiên mà những sinh vật quái gở này hướng tới là cuộc sống tuổi vị thành niên, bởi vì đó là cuộc sống dễ bị tổn thương nhất của con người. Tuổi vị thành niên giống như một phiên bản đang lột xác của con người, nơi mà sự phát triển diễn ra rất nhanh chóng, không chỉ về mặt sinh lý mà còn về mọi mặt. Vì vậy, trong giai đoạn này, cuộc sống rất dễ bị ảnh hưởng. Nếu có bất kỳ năng lượng tích cực hay tiêu cực nào xung quanh, thanh thiếu niên sẽ là những người đầu tiên hấp thụ nó.
Ở tuổi vị thành niên, các em gái thậm chí còn dễ mắc phải những điều này hơn các em trai.
Ngược lại, những trẻ em trước tuổi vị thành niên — từ tám đến mười tuổi — thường miễn dịch với những thứ này. Thiên nhiên đã ban cho chúng sự bảo vệ đó nên bạn không cần phải bảo vệ chúng nhiều. Trong khi đó, hầu hết trẻ em từ mười đến hai mươi tuổi có thể bị ảnh hưởng. Khi tôi nói bị ảnh hưởng, tôi không đề cập đến nội tiết tố của họ hoặc họ mất phương hướng với rượu và ma túy. Điều đó cũng có thể xảy ra, nhưng có những loại ảnh hưởng khác mà họ có thể phải chịu. Ngày nay, bạn có thể thấy bao nhiêu biến động mà trẻ em phải trải qua chỉ để đối mặt với tuổi vị thành niên. Ở các thế hệ trước, tuổi thiếu niên chưa bao giờ là một cuộc đấu tranh như vậy. Một lý do cho điều này là do chúng ta không chăm sóc những người đã ra đi một cách thích hợp. Nó giống như phần mềm lỏng lẻo treo xung quanh và cuộc sống tuổi vị thành niên tự nhiên bị cuốn vào đó.
Vì vậy, có thể nhờ sự hiểu biết hoặc nhờ bản năng mà mọi người ở mọi nền văn hóa (theo một cách nào đó) đã cố gắng tạo ra bầu không khí bảo vệ cho thanh thiếu niên bằng cách chỉn chu về tang lễ.
https://isha.sadhguru.org/sg/en/wisdom/article/why-death-rituals-are-significant,