Biết ơn Thượng Đế đã giữ con tỉnh táo để không bị nhồi sọ bởi những ngụy biện của con người.
Biết ơn Thượng Đế đã giữ con tỉnh táo giữa những lần đấu tranh tâm lý, để con vẫn là chính con chứ không biến chất trả thù cuộc sống, vì rất nhiều lần con muốn vùng dậy trả thù, cho hả hê cái nư và sự uất phẫn.
Cảm ơn Thượng Đế đã giúp con giữ được chính mình, biết yêu tiền nhưng không bị tiền mua được.
Cảm ơn Thượng Đế đã luôn nhắc nhở, để con nhận ra giá trị thực của mình là gì, nó không phải là cách người ta nghĩ gì về con.
Cảm ơn Thượng Đế giúp con dừng lại đúng lúc những cuộc cãi cọ trên mạng xã hội, để con vẫn là chính con, biết phản kháng nhưng không trượt quá xa khỏi mục tiêu quan trọng của mình.
Tạ ơn ân đức của trời cao, thăm thẳm sâu dày, đã giữ cho con sự sống, vì sáng nay con thức dậy, con biết mình đã không chết trong giấc ngủ đêm qua.
Rốt cuộc sự tồn tại này có ý nghĩa gì không, những thứ tư tưởng mà con đang cố bảo vệ có ý nghĩa gì không? Có thể một lúc nào đó con sẽ thấy tất cả chỉ là phù phiếm và vô nghĩa. Ngay cả ca múa cũng là vô nghĩa.
Nhưng giây phút này, con nhận ra mỗi người đều đang theo đuổi những tư tưởng vô nghĩa của riêng mình, và con cũng đang theo đuổi con đường vô nghĩa của riêng con, dẫu con đường này, thật cô độc biết bao!
Hướng nội là con đường tự đi một mình, đi vào thế giới bên trong mình, để nhận ra mình không phải là gương mặt này, mà là một sự tồn tại đang chứng kiến những diễn biến tâm lý của chính nó, hệ tư tưởng của chính nó, nói vô nghĩa thì cũng rất vô nghĩa so với cái cục diện lớn mênh mông vũ trụ, nhưng nói ý nghĩa thì cũng rất ý nghĩa vì đó là hành trình tự thân, của sinh mệnh này, sự sống này, một lần duy nhất trong khoảnh khắc này, thật đáng giá biết bao!
Cuối cùng, xin cảm ơn con đã nỗ lực vì chính bản thân mình, chưa từng bỏ cuộc, chưa từng thỏa hiệp.
Những ngụy biện của riêng con, cũng có thể gọi là vậy, cũng ý nghĩa và cũng vô cùng vô nghĩa. Biết là vậy nhưng vẫn đi, vì ngay cả không chấp niệm cũng là một dạng chấp niệm.
Buông bỏ cũng là một dạng ràng buộc. Sống tự do cũng là một kiểu ràng buộc, ràng buộc với chữ tự do.
Cười với khói mây một tiếng, trăm năm như cơn gió thoảng bên ngòi.