Khi một ai đó mất đi một người thân thiết đối với họ thì cũng giống như một phần cuộc sống bị lấy đi.
Và họ trải qua nhiều quá trình của sự thương tiếc, mất mát.
***
Thật ra, chúng ta không phải là những người đầu tiên sinh ra trên hành tinh này, cũng không phải là những người đầu tiên chết đi trên hành tinh này.
Trong tự nhiên, loài rắn, đặc biệt là rắn hổ mang, khi chúng biết mình nên chết, chúng sẽ rút lui, tìm một chỗ nào đó cao ráo và đến ngồi ở đó. Và chúng sẽ không ăn khoảng 18 – 20 ngày. Và chúng sẽ chết ở đó. Nếu bạn tìm được chúng và đem chúng về, cho thức ăn thì chúng cũng sẽ không ăn.
Và rồi khi bạn rời khỏi chúng, một lần nữa, chúng sẽ quay lại chỗ cũ và ngồi ở đó để âm thầm chết đi.
Một sinh vật chỉ biết bò mà có đến chừng đó ý thức. Nó biết cơ thể này nên tồn tại bao lâu và khi nào thì nên ra đi.
***
Tương tự như vậy, sinh mệnh của bạn và mọi sự sống đều có nhận thức này, rằng khi nào nó nên thoát khỏi cơ thể này, bằng cách này hay cách khác.
Việc một sinh mệnh quyết định khi nào thì ra đi – nó không giống như việc bạn suy nghĩ và quyết định.
Nó có cách riêng của nó, không phải bằng suy nghĩ.
***
Bạn phải phân biệt rõ: sinh mệnh không phải là con người với những suy nghĩ, nhận thức, hành động…
Chúng ta, với tư cách là một con người, chúng ta sẽ không bao giờ muốn ra đi.
Nhưng sinh mệnh (sự sống) thì lại muốn rời đi ở một thời điểm nào đó.
Dù bạn có thích hay không thích thì sự sống cũng muốn ra đi, bởi vì nó không muốn bị mắc kẹt trong hình hài thể xác này mãi mãi.
Nó không muốn như vậy.
Nó chỉ trải nghiệm thể xác này trong một khoảng thời gian nhất định, sau đó, ngay cả khi mọi thứ đều tốt đẹp, nhiều sinh mệnh vẫn ra đi.
Vì vậy, khi sinh mệnh còn ở trong thân thể này, chúng ta sẽ làm mọi điều để bảo vệ nó và giữ nó bên ta (bởi vì ta yêu mến và trân trọng nó).
Nhưng khi nó ra đi, chúng ta phải tôn trọng điều đó.
Bởi vì sinh mệnh đó đã quyết định ra đi.
– Sadhguru –
Xem thêm các bài giảng khác của Sadhguru trên Youtube: Con đường tỉnh thức Sadhguru
Xem thêm: Cuộc sống là gì?