Sadhguru có công trình Dhyanalinga, nơi mà bạn chỉ cần bước vào, bạn sẽ được gieo hạt giống tâm linh và được hưởng ân điển từ nó. Nhưng, có nhất thiết phải đến Dhyanalinga không?
Câu trả lời là không nhất thiết, bởi vì Sadhguru đã từng nói: ngay cả khi bạn không ngồi trong không gian Dhyanalinga, chỉ cần trong tâm trí bạn có Dhyanalinga, bạn cũng sẽ nhận được ân sủng từ nó.
Và không phải cứ ngồi trong không gian Dhyanalinga là sẽ giác ngộ, sẽ chuyển hóa và trở thành cái gì đó. Sadhguru đã nói rất nhiều lần: mọi thứ ở đây, không phải ở đâu cả.
Còn giác ngộ, nó đơn giản chỉ là sự nhận ra.
Đến Dhyanalinga, bạn sẽ nhận ra một số thứ.
Nhưng những ngày vừa qua, không phải bạn cũng đã nhận ra một số thứ sao?
Chỉ là bạn mới nhận ra một chút, bạn chưa thể nhận ra toàn bộ. Chỉ có vậy thôi.
Và nếu bạn cứ nghĩ rằng bạn đang thiếu cái gì đó và phải đến Ấn Độ mới đủ đầy, trong khi kinh tế còn khó khăn, gia đình còn chật vật, không hòa thuận… thì đó là cuồng tín, đó không phải tâm linh.
Và nếu bạn đang đi trên con đường tâm linh mà gia đình lại bất hòa nhiều hơn thì rõ ràng: có gì đó đã sai rồi! Điều này thật khó nghe nhưng nó là sự thật!
Nếu bạn đi theo một con đường nào đó mà bạn ngày càng buồn bã nhiều hơn, mệt mỏi nhiều hơn, sức khỏe yếu hơn, không chơi được với ai… thì chắc chắn rồi: có gì đó đã sai rồi!
***
Bạn đã giác ngộ từ khi nào?
Không phải từ khi bạn đeo chuỗi kim cang, không phải từ khi bạn đến Dhyanalinga, không phải từ khi gặp mặt Sadhguru, cũng không phải từ khi bạn được trao truyền năng lượng…
Bạn đã giác ngộ từ khi bạn nhận ra có một cái gì đó trong bạn không bao giờ như trước nữa. Đó có thể là lúc bạn nghe các video của Sadhguru và một cái gì đó trong bạn vỡ ra, vừa đau đớn vừa phấn khởi, và nó dừng ở đó.
Giây phút đó đã khiến bạn đi theo Sadhguru đến bây giờ; chứ không phải vì bạn sẽ đến Ấn Độ, sẽ gặp mặt Sadhguru và được điểm đạo. Giả sử mỗi người trên thế giới đều phải gặp Sadhguru thì ngài ấy phải dành bao nhiêu kiếp sống để gặp mặt từng người?
Hiển nhiên, nếu bạn thoải mái về kinh tế và thời gian thì bạn cứ đi vì nó rất tốt. Sadhguru và Isha sẽ là nguồn cảm hứng lớn cho bạn, để bạn trải nghiệm thêm một khía cạnh khác của cuộc sống. Dhyanalinga sẽ đưa bạn đến những trải nghiệm mà có lẽ cả đời này, rất nhiều người cũng không thể trải nghiệm được. Và hôm nay, bạn sẽ phấn đấu để sau này có dịp đi, như vậy thì tốt.
Tuy nhiên, nếu bạn vẫn đang xử lý các vấn đề của cuộc sống thì bạn không cần tìm cách để đi. Bạn phải xử lý cuộc sống của bạn trước.
Trước khi nói về cái gì đó xa vời, bạn phải khỏe mạnh, sáng suốt và bình an trước.
Cảm giác bình an mà bạn đã từng trải qua, bạn quên rồi sao? Nó đã xảy ra trong bạn mà không cần có phép lạ gì cả, thậm chí không cần có Sadhguru!
Bạn đã từng có những phút giây hạnh phúc đó, chỉ là nó không bền lâu, như Sadhguru đã nói. Chỉ vậy thôi.
Cho nên, vấn đề chỉ là duy trì sự bình yên đó nhiều hơn, không có gì khác nữa.
Bạn hỏi: làm thế nào để được hạnh phúc và bình yên?
Sadhguru nói: Isha có hai khía cạnh là tâm linh và xã hội, hạnh phúc cũng có hai khía cạnh là vật chất và tinh thần. Khi đã gọi là hai khía cạnh thì không có khía cạnh nào là vô nghĩa, bạn đồng ý chứ?
Sadhguru chưa bao giờ phủ nhận tác dụng của vật chất. Sadhguru nói: “tiền là hữu dụng”.
Đó là quan điểm mà mình rất tâm đắc. Giác ngộ không phải là trở nên kỳ thị vật chất, cho rằng vật chất là phàm tục.
Không có gì phàm tục ở đây cả! Hoặc tất cả đều là phàm tục, hoặc tất cả đều là thiêng liêng, như Sadhguru đã nói.
Dần dần, mình nhận ra điều này: những người giác ngộ hoàn toàn, họ sẽ thừa nhận tác dụng nhất định của vật chất. Hiển nhiên, tinh thần vẫn là yếu tố quan trọng, bởi vì tâm trí này là nguồn gốc của mọi vấn đề.
Một khán giả trên kênh mình từng nói câu này, mình rất tâm đắc, đó là: thiết nghĩ, giữa một người ngồi thiền dưới gầm cầu và một người ngồi thiền trong phòng máy lạnh, cả hai không có gì khác biệt, cả hai đều cùng hướng về một thứ gì đó như nhau!
Vì vậy, muốn hạnh phúc toàn diện, bạn phải hạnh phúc từ bên trong (từ nội tâm), nhưng cũng đừng phủ nhận hạnh phúc từ bên ngoài (từ vật chất). Nếu ngay cả chén cơm ngon, bạn cũng không cảm nhận được thì giác ngộ có nghĩa lý gì?
Mình nhớ như in hình ảnh này: giây phút Sadhguru nấu ăn, thầy ấy rất vui. Lúc thầy ấy ăn, sự ngon miệng và lòng biết ơn đối với thức ăn hiện ra rõ rệt.
Giác ngộ là như vậy: vẫn sống một cuộc sống bình thường như bao người nhưng thoải mái vui tươi… chứ không phải trở thành khắc khổ nghiêm trang, tỏ vẻ đạo mạo cao nhân, khác người phàm tục, ngay cả cười cũng phải giữ kẻ. Cuộc sống như vậy sẽ rất mệt mỏi.
Trong một video mà mình đã dịch rất lâu về trước, Sadhguru có dạy chúng ta cách xem lại con đường tâm linh của mình, xem chúng ta có đi đúng đường hay chưa, đó là: hãy nhìn vào gương, xem gương mặt của mình như thế nào? Nó có dãn ra, vui tươi và thanh thản không? Hay nó đang chau lại vì đau khổ? Nếu nó đang chau lại thì chắc chắn đã có gì đó sai rồi!
Với mình, giác ngộ không có gì ghê gớm cả, thậm chí không đáng để nhắc, không đáng để bận tâm, bởi vì ai cũng đã từng có những phút giây giác ngộ, chỉ là chúng ta chỉ giác ngộ một phần.
Đó có thể là lúc bạn ngồi một mình và nhận ra một điều gì đó rất giản đơn mà bấy lâu nay không biết. Bạn nhận ra bạn không còn là bạn của trước đây nữa, nhưng rõ ràng, bạn chưa biết nó sẽ đưa bạn đến đâu. Bạn cứ đi, và trên con đường đó, Sadhguru là một người dẫn đường.
Đó là lý do vì sao trong thời gian qua, có giai đoạn bạn thấy rất hạnh phúc, vỡ òa và tưởng chừng như bạn đã thức tỉnh. Nhưng rồi cũng có lúc bạn trở lại con người dung tục đau khổ. Bởi vì bạn chỉ giác ngộ một phần và bạn biết rằng đó là hương vị mà bạn muốn trở thành, nhưng bạn không thể trở thành nó hoàn toàn.
Vì vậy, vấn đề không phải là bạn giác ngộ chưa, mà là: nó đã đưa bạn đến đâu? Nó đã giúp bạn trở thành con người như thế nào?
Mỗi ngày bạn trải qua, bạn có bao nhiêu phút giây hạnh phúc?
Đừng bận tâm về giác ngộ nữa, hãy bận tâm về điều này: Hôm nay, bạn đã thanh thản hơn hôm qua chưa, hay vẫn nặng lòng như hôm qua?
Nhiều khán giả hỏi mình về giác ngộ, mình không biết.
Mình chỉ biết khi mình thanh thản, hạnh phúc, mình thậm chí không cần giác ngộ, không cần nhớ đến Sadhguru. Đó cũng là điều mà Sadhguru mong muốn sau khi ông ra đi: “Mọi người phải thật hạnh phúc đến mức họ không còn nhớ gì đến tôi nữa!”.
Vậy, tại sao Sadhguru lại bán các sản phẩm tâm linh?
Bạn có thấy tình huống này chưa?
Một người cầm kỷ vật của người thân và cảm động, khóc đến ngất đi. Một người thô lỗ vì một món quà chân thành mà cảm thấy ngọt ngào, dần dần hướng thiện. Rõ ràng, sự ảnh hưởng của vật chất là không thể phủ nhận. Ai đó đang bị tiêu chảy, ăn trái ổi non vào, vừa chát vừa đắng nhưng một lát là hết tiêu chảy ngay. Đó không phải là phép mầu sao?
Cho nên, trung tâm yoga của Sadhguru bán thuốc, bán mỹ phẩm, bán chuỗi kim cang, bán bình đồng, bán rất nhiều thứ…
Và giây phút bạn cầm nó trên tay, nếu bạn hạnh phúc, nó đã là phép màu rồi.
Hôm trước, mình tặng cho một khán giả tấm ảnh Sadhguru. Chị ấy bảo: “Nhìn thấy ảnh Sadhguru mà chị rưng rưng cảm động. Cảm ơn em nhiều lắm”. Vâng, nó là như vậy, chỉ là một tấm ảnh nhỏ xíu, không hề được thánh hiến nhưng lại có thể khiến người ta cảm xúc dâng trào. Cơ thể này mãnh liệt đến bao nhiêu đều không phải là nhờ cường độ của cảm xúc hay sao?
Sadhguru nói rằng vấn đề của chúng ta chỉ là chưa đủ cường độ để vỡ òa.
Vì vậy, rất có thể giây phút bạn gặp Sadhguru và được thầy nhìn trìu mến, bạn sẽ vỡ òa. Từ giây phút đó, bạn thay đổi hoàn toàn. Đó không phải là nhờ năng lượng của Sadhguru, dẫu rằng nó có, mà là ở bạn. Chính cảm xúc trong bạn bùng nổ và chuyển hóa bạn.
Vậy thì bây giờ, chúng ta có thể hiểu vì sao người ta điên vì tình, người ta tuyệt vời vì tình. Và không chỉ người yêu, nhiều người thậm chí còn thay đổi hoàn toàn vì thú cưng của họ, ngôi nhà của họ, cái cây của họ…
Bất cứ thứ gì xung quanh bạn đều có thể kích hoạt tình yêu và hận thù trong bạn, vấn đề chỉ là: bạn có cho phép điều đó xảy ra hay không? Hay với bạn, chỉ có Sadhguru mới cứu nổi bạn, còn cái đứa kế bên chỉ là phàm tục tầm thường?
Rõ ràng, hầu hết mọi người đều chưa có được cái tâm dung chứa, nên Sadhguru mới nói vui: “Tôi yêu được cả vũ trụ, nhưng tôi không thể chịu nổi cái thằng cha đang ngồi cạnh tôi bây giờ”.
Thật sự, câu nói đó của Sadhguru đã đánh trúng tim đen của mình, bởi vì mình cũng không thể chịu nổi một số người. Bình thường mình vẫn nghĩ mình chịu nổi, nhưng đến khi gặp trúng “định mệnh” thì mới biết, rõ ràng, mình không bao dung như mình vẫn nghĩ.
Hai năm qua, từ khi biết đến Sadhguru, mình đã bỏ được nhiều tính xấu nhưng nhiều khi vẫn còn phàm phu ti tiện. Mặc dù vậy, mình vẫn vui vì mình nhận ra: mình đã đỡ hơn hồi xưa nhiều rồi. Vậy là tốt rồi. Trước tiên phải hòa hảo với chính mình, sau đó mới có thể hòa hảo với người khác.
Nhiều khán giả hỏi mình có khát khao giác ngộ không?
Không. Mình chỉ thích sống như vậy thôi, như Sadhguru đã nói, “vui vẻ bình yên bước qua cuộc đời này”.
Mình thích cuộc sống nhỏ nhắn của mình. Nó bình phàm… nhưng mình hạnh phúc.
Mình cũng không khát khao đi Ấn Độ, nhưng mình sẽ thu xếp để đi. Đơn giản là vì mình thích đi chơi, còn việc có gặp Sadhguru hay không, không quan trọng, bởi vì Sadhguru vẫn luôn hiện diện bên mình.
Có phải bạn cũng vậy không? Sadhguru vẫn luôn hiện diện bên bạn. Chỉ là, giây phút bạn nghĩ rằng Sadhguru đang ở Ấn Độ hay ở đâu đó, bạn mới đánh mất sự hiện diện đó, và phải đi tìm.
Cuối cùng, các sản phẩm cao cấp của Sadhguru có thể giúp bạn giác ngộ không?
Không. Mình bán chúng nhưng mình sẽ trả lời là không.
Không ai có thể giúp bạn giác ngộ và dù bạn có nỗ lực thế nào thì bạn cũng không thể giác ngộ.
Chỉ có cách thư thái, thuận theo tự nhiên, như Sadhguru đã nói: muốn có hoa, bạn không thể ngồi niệm “hoa hoa hoa”. Bạn phải bón phân, phải tưới nước, đến khi đủ ngày tháng, hoa tự nhiên sẽ nở và hương thơm tự nhiên sẽ đến.
Vậy thì, các sản phẩm của Sadhguru có phải là vô dụng?
Không. Khi bạn đeo chuỗi kim cang, khi bạn đeo dây kinh Devi, đeo nhẫn rắn bằng đồng…, vì bạn thích nó, tận tâm với nó nên tâm trạng của bạn tốt lên. Khi đó, bạn thấy nó đặc biệt và bạn cũng cảm nhận được năng lượng đặc biệt từ nó.
Như mình, khi đeo chuỗi kim cang, mình thấy năng lượng dâng lên vì mình thích nó. Ngược lại, chị họ của mình đeo xong lại thấy khó chịu, căng thẳng, bởi vì chị ấy không thích đeo chuỗi.
Vì vậy, năng lượng là có, mọi thứ đều là năng lượng, nhưng nếu bạn không thích, không sẵn lòng thì bạn sẽ thấy nó chỉ là một trò lừa đảo.
Tùy điều kiện kinh tế và nhu cầu mà sử dụng. Đức Phật ngày xưa không đeo gì cả mà vẫn giác ngộ. Sadhguru đeo nhiều thứ và vẫn giác ngộ. Rõ ràng, giác ngộ không liên quan gì đến pháp bảo cả.
Chỉ là thích và có tiền thì mua cho vui, vui thì năng lượng tốt, pháp bảo có tác dụng, chỉ vậy thôi.
Còn về các sản phẩm thánh hiến, nói nôm na là đã được Sadhguru truyền phép thì sao?
Thì cũng vậy. Năng lượng là có thật, nó sẽ hỗ trợ bạn với những trạng thái đặc biệt.
Sau đó thì sao? Nếu bạn không đủ tố chất, bạn cũng sẽ như kẻ mù chữ ngồi ngắm thư pháp. Đẹp thì đẹp đó, nhưng bạn sẽ không bao giờ lĩnh hội được ý của tác giả là gì.
Vấn đề cuối cùng vẫn là ở bạn. Bản thân này mới là vật phẩm phong thủy lớn nhất, chứ không phải cứ mang thật nhiều pháp bảo bên mình là sẽ được hộ thân. Nếu bạn mang một ngàn pháp bảo và hiên ngang nhắm mắt qua đường, những chiếc xe sẽ nghiền nát bạn.
Có được những sản phẩm thiêng liêng hỗ trợ tu hành là điều may mắn của kiếp này, vì vậy, đừng cuồng tín quỳ bái theo cái kiểu mà sau này, các pháp bảo đều đắc đạo, còn bạn thì không đắc.
***
Admin kênh youtube Cùng mình hoàn thiện bản thân.
Phụng Nghi
Xem các sản phẩm của Sadhguru tại cayhoala.com.