Nếu bạn gọi sự tỉnh táo là nhận thức thì con chó của bạn nhận thức nhiều hơn bạn.
Rõ ràng điều đó không đúng.
Một số loài động vật hoang dã tỉnh táo hơn bạn rất nhiều.
Về cơ bản, khi bạn rơi vào những tình huống mà bạn còn nghi ngờ, chưa hiểu rõ…, tinh thần bạn sẽ trở nên tỉnh táo. Thứ tinh thần tỉnh táo đó không làm cho bạn nhận thức được.
Bởi vì nhận thức là sự sống động.
Bạn biết rằng bạn đang sống bởi vì bạn biết, phải không?
Nếu không, làm sao bạn biết mình còn sống?
Làm thế nào để bạn biết bạn tồn tại? Bởi vì bạn biết. Đó là nhận thức.
Nếu bạn hoàn toàn không nhận thức được, bạn sẽ không biết rằng bạn đang ở đây.
Chỉ là: bạn chỉ nhận thức được một số thứ. Bạn không nhận thức được toàn bộ.
Bạn không cần phải ngủ như một con vật – với cái lỗ tai có thể vểnh lên để nghe ngóng âm thanh, bởi vì con vật có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Còn bạn là con người, vì vậy, bạn sẽ không được ban cho loại tai có thể cử động.
Bạn thấy một con mèo hay một con chó đang ngủ, nó như thế nào, chỉ một chút tiếng động thôi…
Bạn không cần phải ngủ như vậy. Trong phòng ngủ của bạn, đó không phải là vấn đề sống còn.
Vì vậy, bạn có thể tắt những chức năng chết tiệt ấy và ngủ.
Bây giờ, nếu tôi ngủ trong tự nhiên, tôi sẽ ngủ theo một cách khác.
Bạn biết đấy, khi tôi ra ngoài và cắm trại, tôi không dựng lều, tôi chỉ ngủ trên cây.
Khi tôi ngủ theo một cách khác, bạn biết đấy, tôi thường xuyên tỉnh táo vì tôi đang ở trên một cành cây.
Tôi có thể té xuống bất kỳ lúc nào. Một con voi có thể kéo tôi xuống. Một con rắn có thể quấn lấy tôi. Vì vậy, tôi sẽ tỉnh táo về mặt tinh thần.
Nhưng khi bạn ngủ trên giường và nếu bạn chưa kết hôn, bạn có thể tắt chế độ sinh tồn của mình.
Không có nguy hiểm cho bạn.
Vì vậy, tinh thần tỉnh táo là cần thiết cho sự sống còn. Nó không phải là nhận thức.
Nhận thức đơn giản chỉ là: bạn loại bỏ những phiền nhiễu, nhận thức sẽ được bật lên.
– Sadhguru –