Cái mà cơ thể muốn nhất trong cuộc đời này… có lẽ là được chết mãn nguyện.
Có thể tâm trí này không muốn chết, nó muốn sống lâu dài, nhưng cơ thể thì luôn biết bản chất của nó là gì.
Nó chỉ là một nắm đất đã thành người. Nó đã ngủ hàng triệu năm và bây giờ thì nó đang đứng dậy trong hình dạng con người.
Vì bản thể của nó là đất, cho nên, xa hình dạng đó lâu ngày, nó cũng nhớ chứ. Nó cũng nhớ cội nguồn của nó chứ…
Từ sâu bên trong, nó luôn có xu hướng muốn nằm xuống, trở về với hình dạng ban đầu của nó.
Mỗi khoảnh khắc trôi qua, cơ thể này không chỉ hướng về sự sống mà còn hướng về cái chết.
Rất nhiều người, sau khi làm xong những việc cần làm, đã đến với cái chết một cách duyên dáng.
Sự nguy hiểm ở đây là: nhiều người đã chọn tự sát để trốn tránh, chứ không phải chết một cách tự nhiên.
Viên mãn không có nghĩa là đi tìm cái chết.
Viên mãn có nghĩa là bạn đã sống trọn vẹn đến mức một giây sau, nếu phải chết đi, bạn cũng mỉm cười.
Mỗi ngày, mình luôn tự nhắc mình rằng: cơ thể hướng về cái chết khác với tâm trí hướng về cái chết.
Mỗi ngày bạn già đi, đó không phải là cơ thể đang hướng về cái chết sao?
Ngược lại, khi tâm trí hướng về cái chết thì đó là một căn bệnh, bởi vì mục đích ban đầu của tâm trí khi đến với cơ thể này là thổi cho nó sự sống.
Cơ thể này chỉ là một xác chết. Nhờ có tâm trí, cảm xúc và năng lượng mà nó mới sống dậy, không phải sao?
Cho nên, nếu bạn vẫn còn nhớ mục đích ban đầu của bạn khi đến với cơ thể này, bạn sẽ tìm cách giữ cho nó sống động nhất chứ?
Đó là lý do vì sao mặc dù rất lười nhưng mình vẫn tập yoga của Sadhguru, để giữ cho bản thân này sống động nhất có thể.
Để như trái cây chứa đầy sự sống, khi nào chín muồi, nó sẽ tự rụng. Nó không phải chín non.
Trong Yogasanas, khi bạn bắt chước tư thế của con rắn, cái thuyền, con ốc, cái cây…, bạn tự nhiên sẽ chạm vào cội nguồn sự sống.
Bạn không còn phân biệt theo cái kiểu ta là động vật bậc cao, còn những thứ kia là loài thân mềm, bò sát…
Bởi vì từ trái đất, cây đã mọc lên, con ốc được sinh ra, cái thuyền được tạo ra… và bạn được ra đời.
Khi bạn cầm nắm cơm trên tay, nếu bạn vẫn còn đủ sự nhạy cảm, bạn sẽ thấy cơ thể bắt đầu rưng rưng vì nó nhận ra đây là một phần của nó, dạng thức ban đầu của nó, được lấy từ đất mẹ.
Hôm nay, cầm nắm cơm trên tay với niềm xúc động lạ thường, mình mới hiểu vì sao ở nhiều nơi, người ta lại có truyền thống ăn bốc.
Để đánh thức một phần ký ức bản thể đã bị bỏ quên.