Lúc trước nghe bản cổ cầm Văn Thủy Thiền tâm, thấy bình thường.
Giờ nghe lại thấy thích.
Đúng là cảm xúc con người, lúc này lúc khác.
Nhưng như vậy cũng tốt.
Giả sử tâm trạng lúc nào cũng vui, cũng yêu đời, yêu người, tích cực đầy năng lượng, suốt đời như thế… thì cũng thật kinh khủng.
Mà bình bình trầm lặng, thư thả đều đều, suốt đời như thế… thì cũng thật kinh khủng.
Phải có lúc nồng lúc nhạt, lúc dữ lúc hiền, lúc vui lúc buồn, lúc gần lúc xa…, như thế mới thuận theo tự nhiên mà cũng thuận theo tự tính của mình.
Hễ thấy gió thì mát, thấy hoa thì ngắm, thấy trăng thì bước lên lầu.
Lúc tất bật với công việc thì tất bật, buông ra lại thong thả tiêu dao. Kiếm tiền, là thái độ với cuộc sống. SỐNG, mới là mục đích thực sự của cuộc sống.
Cho nên, chẳng ngại gì, có thể thả lỏng mình để nằm đó khóc, không cần gồng lên tỏ vẻ mảnh thân thiết giáp không bị tổn thương. Nước mắt chưa khô, chợt phát hiện đóa hoa vừa nở, lại nhoẻn miệng cười tươi, thanh thản như thường.
Là một con người bình phàm, hôm qua có thể sân si vô nghĩa, hôm nay có thể thản nhiên buông bỏ. Người không hiểu sẽ nói là sống hai mặt, người hiểu thì sẽ chẳng gợn chút phân vân.
Vậy nên, cứ tự nhiên bày tỏ cảm xúc với cuộc sống, chẳng vì sợ hãi mà trở thành khúc gỗ. Chỉ cần không lụy vào nó, không bị dính chặt vào nó là được.
Còn cái chết thì ai cũng sẽ tới thôi, cho nên cứ bình tĩnh, không cần hấp tấp. Sống, làm sao cho bản thân dễ chịu với nó, không cau mày với nó, đó mới là vấn đề!
Nếu được sống trong hoàn cảnh dễ chịu, kẻ cục cằn nhất cũng dễ thương. Nếu được sống những ngày yên ả, kẻ tâm cơ nhất cũng trở thành đơn giản.
Biết đâu, trong giây phút, lại có thể cười hồn nhiên như đứa trẻ năm nào.
Làm sao có thể nói rằng cô gái tâm cơ phức tạp kia cũng có lúc đơn thuần như thế?
Cũng như mây đen vần vũ trên trời lại có lúc sáng trong.
Làm sao có thể nói rằng có hay không?
Nếu chưa từng gặp qua, làm sao có thể hiểu được.
Đến đi như gió.
Đục trong như nước.
Tụ tán như mây.