Dịch tới đoạn Mohanji nói về nghiệp mới hiểu tại sao có người không làm việc xấu mà vẫn gặp đau khổ…
Ví dụ bạn thấy cảnh nào đó quá thương tâm, và bạn quá ấn tượng với nó, thì tiềm thức sẽ ghi nhớ câu chuyện đó. Bạn chơi game chặt đầu người thì tiềm thức sẽ nhớ tình huống đó.
Nhưng tiềm thức chỉ ghi nhớ dữ liệu thô là có tình huống đó, chứ nó không ghi nhớ hết các khía cạnh liên quan. Nó không phân biệt được bạn đang chơi game hay đang trải nghiệm thực tế. Bạn chơi game và cảm thấy nhập tâm vào đó nhiều chừng nào thì ấn tượng của tiềm thức đậm chừng ấy.
Những người bi lụy càng dễ gặp những chuyện đau lòng.
Vì vậy, kiếp này hay kiếp sau, nó sẽ đẩy bạn vào bố cục câu chuyện đó, tái diễn lại, nôm na là nó biểu hiện ra những dữ liệu mà nó đã thu thập.
Còn chuyện bạn có trở thành nạn nhân trong câu chuyện mà nó đẩy bạn vào không thì để mình dịch tiếp rồi kể tiếp 😆
Mới hiểu tới đây à.