Câu chuyện này có lẽ bạn khó tin, chính mình cũng khó tin. Nhưng nó hoàn toàn là sự thật.
Khoảng hơn 1 tháng trước, mình có đi Lâm Đồng 2 ngày để chơi với 2 fan của Sadhguru. Một người tu tại gia, một người xuất gia nhưng không ở chùa. Cả 2 đều tên Hạnh.
Hai người nghèo đến mức phải ở nhờ nhà 1 sư cô khác, có những ngày trong túi không có một xu, đang đi lang thang ngoài đường thì người ta kêu vào cho ăn miễn phí.
Công việc của 2 chị ấy là hỗ trợ cộng đồng, đặc biệt là những người trầm cảm (để có chỗ ở chữa lành). Vì vậy, hôm 2 người về nhà mình chơi, 11 giờ đêm, mình vẫn nghe “chị Hạnh nhỏ” gọi điện thoại kết nối với các sư cô, xin cho chị kia (trầm cảm) ở nhờ một thời gian.
Có nhiều người bị trầm cảm và không có tiền, nửa đêm nhờ “chị Hạnh nhỏ” rước từ bến xe về chỗ ở, hỗ trợ chữa lành, tất cả đều miễn phí vì sư cô chủ nhà – lo hết (vì chủ nhà giàu, những người được giúp đỡ sau này quay lại báo ơn ak, sư cô cũng rất giỏi, làm nông, trồng trọt cực giỏi).
Trước đây, có 1 chỗ còn nhân danh làm dự án gì đó cho cộng đồng, bóc lột chị ấy suốt 1 tuần và chị ấy còn phải trả tiền chỗ ở cho họ, lại phải chăm sóc con cái của họ như osin, trong khi họ lên mạng rao giảng đạo lý “vì cộng đồng”.
Mình một mực xin thông tin của cái chỗ mất dạy đó, mình xử đẹp luôn để khỏi lừa những người tiếp theo, nhưng chị ấy giấu, chỉ nói chỗ ấy cũng khá nổi tiếng và đó là nghiệp của họ. Chị ấy không muốn bóc phốt vì tin vào nhân quả.
Chị ấy là người trước đây mình từng kể một lần. Sau khi mua hàng của mình, chị ấy thấy giấy hướng dẫn sử dụng của mình thiết kế quê mùa quá, chị ấy tự thiết kế lại và gửi cho mình, và nói rằng mình thích thì dùng, không thích thì không dùng cũng được, không sao nhe. Vì chị ấy đang rảnh, lại thích word nên tiện thiết kế thôi, không tốn công gì đâu. Cần gì thì cứ nhắn chị ấy.
Mình gọi, dặn chị ấy sau này không cần làm nữa, vì giấy đó không quan trọng lắm, và cơ bản là việc của chị ấy nhiều đến mức làm đến nửa đêm mới xong. Thời gian gần đây, chị ấy kiệt sức thật sự.
Hôm mình lên chơi, thấy sắc diện không ổn, mình lôi ra, đè xuống cạo gió. Xong chị ấy tỉnh tỉnh lại. Đỡ đỡ một chút. Mình quát 1 buổi, chị ấy nói chị ấy biết rồi, giờ chị ấy cũng tự lượng sức vì thấy bản thân yếu rồi, không dám liều mạng như trước nữa.
Mình lên chỗ chị ấy chơi trong tình trạng không có tiền mặt. Tính mình ngơ lắm, đi ra đường nhiều khi không đem tiền, phải đi đò (phà) thiếu nợ lại. Hôm đó cứ xách cái bị và cái điện thoại lên là đi. Nhiều thứ có thể thanh toán online, nhưng tiền xe ôm và tiền mua bánh lặt vặt thì phải có tiền mặt mới được. Mình chỉ có 7 k tiền mặt. Ở đó lại không có ATM.
Hôm chia tay ra về, chị ấy đang bệnh mà vẫn cố gồng, tiễn mình ra bến xe. Mình ngồi trên xe chị ấy chở mà nhắm mắt vì mình rất nhát gan. Đường xá quanh co. Xong thì ôm một cái, tạm biệt 2 chị Hạnh bé nhỏ.
Mình ngồi chờ xe khách và nói với cô Yến (đi chung với mình): Vái trời cho 2 bà Hạnh, trời xui đất khiến gì đó có được 200 triệu để có chỗ ở đàng hoàng, không phải ở nhờ nữa (vì khi ở nhờ, cả 2 người thấy nhà của sư cô (chủ nhà) nhiều việc quá, liền xắn tay làm tiếp, làm đến kiệt sức bệnh luôn. Sư cô chủ nhà cũng rất nhân từ nhưng vì nuôi thêm đứa cháu nhỏ (cha mẹ khó nuôi) nên suốt ngày bận rộn. Hai người thấy công việc bày ra trước mắt thì tội nghiệp chủ nhà nên xắn tay làm tiếp. Chủ nhà (sư cô) thì có khi nhận những ca bệnh ngặt nghèo, nuôi từ lúc bệnh đến lúc chết, đến lúc chôn và tụng niệm luôn (vì họ mong muốn được sư cô ấy tụng niệm, và tất cả là miễn phí). Kết quả là cả 3 kiệt sức.
Mình nói với cô Yến: chỉ khi tách họ ra thì cha mẹ đứa bé mới qua phụ chủ nhà. Nhưng còn thiếu 200 triệu, chỉ có trời cứu thôi. Hôm đó mình vái cho họ trúng số, vái cho họ được đại gia tài trợ, vái đủ thứ.
Đang ngồi nói chuyện thì trời lạnh, nửa đêm, gió cứ ùa vào người, rét buốt. Mình kéo kéo cái áo ấm màu trắng mình hay mặc thì thấy cộm cộm trong túi. Mình móc ra: 140 k, toàn là tiền lẻ. 10 k, 5 k, 20 k. Mình kêu trời. Đó là số tiền cuối cùng của chị ấy (vì sư cô chủ nhà lâu lâu đi tụng kinh, được cho tiền thì cho lại 2 chị ấy 1 triệu, xài dần dần).
Không biết chị ấy đã nhét vào túi mình từ lúc nào. Mình gọi, quát chị ấy sao khùng vậy, mình có tiền mà. Chị ấy bảo: nhưng cưng hay ăn vặt mà, dọc đường mấy chỗ bán đồ ăn vặt đâu có chuyển khoản được, chị gửi cưng để có muốn ăn gì thì mua. Chị trên đây có xài gì đâu.
Chị ấy nói đúng thật. Bữa đó mình ăn gần hết tiền chị ấy cho luôn.
Mình không sao diễn tả được cảm giác của mình lúc đó, khi móc ra 140 ngàn. Mình không tin trên đời này, ở thế kỷ 21 đầy nghi ngờ này, lại có thể có người như vậy. Không phải ai cũng sẵn sàng cho bạn những đồng xu cuối cùng của họ. Ngay cả những người có nhiều tiền, họ còn tiếc với bạn, vậy mà một người chỉ có 140 ngàn lại có thể cho bạn hết. Cái đó còn hơn cả tận hiến.
Về đến nhà, mình chuyển khoản trả lại tiền cho chị ấy. Chị ấy bảo chuyển 140 k thôi, chuyển dư là chị ấy chuyển ngược lại nữa đó.
Khoảng 1 tháng sau, mình đang ngồi gói hàng thì chị ấy gọi. Chị ấy báo tin cực sốc: sư cô (chủ nhà) thấy họ vất vả quá mà lại không có chỗ ở, đăng bài vu vơ trên zalo của cô ấy. Thế là các Phật tử và những người quen biết gửi tiền ủng hộ. Người 5 triệu, người 10 triệu, người vài trăm ngàn… Tổng cộng tất cả là hơn 180 triệu. Thế là sư cô chủ nhà cho thêm mười mấy triệu nữa là đủ 200 triệu luôn. Chốt được miếng đất trong vòng một nốt nhạc.
Chị ấy trước là thông báo tin vui, sau là mời mình qua Tết lên đó chơi, vì qua Tết 2 chị ấy dựng xong cái nhà tranh rồi. Có chỗ cho mình ở rồi. Chị ấy bảo: chị không đảm bảo cưng được ăn ngon, nhưng chị đảm bảo trên núi này, chúng mình có gì ăn nấy, trồng rau trồng cải, nếu có đói thì cùng đói chung, không bao giờ để cưng đói một mình.
Chị ấy hỏi thêm: Cưng có yêu cầu gì về chỗ cưng muốn ở không? Ví dụ nó phải rộng bao nhiêu, để chị đi mua thiếc dựng thêm cho cưng ở thoải mái.
Thật ra em không chịu khổ nổi vì em dở lắm. Chị không bắt em cày cuốc, không đày đọa em là được rồi.
Chỉ cần chị cho em cơm ăn là được. Em ngủ chỗ nào cũng được. Chỉ cần có cây cối cho em hít thở, không gian bình yên, cuộc sống đơn giản mà. 1 năm qua em đi quá nhiều rồi, giờ em chỉ muốn tìm chỗ tịnh dưỡng một chút thôi.
Chị ấy chưa từng là tình nguyện viên, nhưng chị ấy còn hơn cả thế. Và ân sủng đã đến với chị ấy. Thật khó có thể tin người ta có thể được cho 200 triệu trong vòng 2 ngày, từ những người không quen biết. Ân sủng cũng đến với chị ấy trong những lúc lang thang trên đường mà không đủ tiền mua cơm, lại vừa hay có người mời cơm.
Nhớ đêm hôm ấy, mình nằm trò chuyện cùng 2 người đến khuya. Hai con người ốm như tăm nhang, sổ mũi khò khè, kể về kế hoạch làm những túp lều tranh cho người trầm cảm thập phương tới ở. Mình ghẹo: những con người không tiền bàn kế hoạch của đại gia hé! Cả 3 cười xỉu xỉu.
Mình còn cố ý nằm dài ra trước bàn thờ, vừa nằm vừa chơi, lăn lóc, xem phản ứng của chị sư cô (chị Hạnh lớn) như thế nào. Không có phản ứng gì. Thường thì những người tu lâu ngày sẽ chấp vào hình tướng đến mức phải giữ tướng nghiêm chỉnh trước bàn thờ, phải ngồi ngay ngắn không được thất lễ. Hễ ai đó thất lễ thì họ sẽ rất khó chịu. Nhưng chị Hạnh lớn thì không. 3 người vui vẻ đùa giỡn. Mình bò lăn bò càng dưới đất.
Đúng rồi, đây là cái tinh thần mà mình cần.
Trên con đường tu học, đầu tiên là giữ giới, cuối cùng là phá luôn những giới luật ấy để thực sự tự do, như nhiên vi đạo.
Hiển nhiên, 2 người họ vẫn có những lo toan riêng vì tất cả đều là con người thế tục, nhưng ở một chừng mực nào đó, họ đã tự do hơn mình rất nhiều…