Mẹ tôi kể:
Hồi chị Nhi mày còn nhỏ, mỗi buổi chiều mẹ xúc gạo nấu cơm là nó chạy lại, nó giựt nồi cơm, nó coi. Coi xong, nó ôm cái nồi nó khóc, nói mẹ xúc gạo ít quá, làm sao đủ ăn.
Dặt 1 dặt 2, bắt phải xúc thêm 1 chén nữa mới cho đem nấu.
Tới hồi cơm chín, nở ra một đống, cái nó ăn không hết 🙂. Bỏ.
Bữa sau nấu cơm lại khóc tiếp. Ngày nào cũng như ngày nấy. Hồi đó mẹ khổ với nó biết bao nhiêu.
🙂
Chiều nay, tôi ngồi gọt bí, mẹ tôi kêu “bỏ lại hai ba miếng đi, gọt nhiêu đó đủ rồi”.
Tôi tru tréo lên: hoi, có nhiêu đây làm sao đủ ăn?
Nói xong, tự nhiên thấy một cảm giác quen thuộc khó tả, quen lắm, giống như từ nhỏ đã chết đói vậy 🙂.
🙂
Cũng có người hỏi tôi: Sao mày ăn chay vậy? Rau cỏ không có gì đâu mà ăn?
Tôi không biết.
Tôi chỉ biết rằng từng miếng tôi ăn lúc nhỏ đều đã trở thành xương thịt của tôi.
Chắc chắn là vậy, nên tôi mới ham ăn cái kiểu đói khát như vậy.
Nếu chơi với cái cây lâu ngày, tôi sẽ thành cái cây. Chơi với con thỏ lâu ngày, tôi sẽ thành con thỏ.
Ăn cái gì lâu ngày thì sẽ mang phẩm chất của cái đó.
😊
Tô chè này thiếu hoài sơn. Lúc đầu nấu, mục đích là để kèm hoài sơn vì đang thèm vị đó. Nấu xong mới nhớ ra chưa bỏ hoài sơn 🙂
