Trước giờ nghe nói “chấp nhận sâu sắc” thì sẽ hóa giải nghiệp, cũng cảm thấy nó đúng nhưng không biết lý giải làm sao.
Hôm qua dịch 1 đoạn trong sách Mohanji, lại rõ hơn 1 chút.
Một người kiếp này lập gia đình và sinh một đàn con, nhưng vì khổ quá, bất lực với cuộc sống nên ai oán, thề rằng kiếp sau không kết hôn sinh con nữa.
Sự ám ảnh sâu sắc đó đi sâu vào bộ nhớ và tạo thành nghiệp. Còn nghiệp thì còn tái sinh, thế là họ đầu thai thành các thành viên trong nhóm Facebook này. Nam nữ ế một đống 🙂.
Vì độc thân buồn quá nên họ lại ao ước có vợ chồng con cái như người ta. Trong số đó, một số người tỉnh thức sơ sơ, chấp nhận sâu sắc nên không buồn khổ gì, chỉ cố gắng hoàn thiện bản thân, kiếm tiền, làm đẹp, vui vẻ bác ái… nên nghiệp ế viên mãn, thoát ế.
Một số người không chấp nhận nên càng vật vã với nghiệp ế. Họ cũng không làm gì để bớt nghiệp mà chỉ tạo nghiệp nhiều hơn bằng cách bảo vệ cái tôi.
Thế là nỗi khao khát có vợ/ chồng con cái lâu dần tạo thành tâm bệnh, tạo thành nghiệp và kiếp sau họ lại có gia đình. Có gia đình xong khổ quá họ lại nguyện được độc thân. Thế là luân hồi mãi.
Vậy thì giải pháp đưa ra là chấp nhận sâu sắc để trải nghiệm trọn vẹn nghiệp phải trả, trả xong thì hết nghiệp đó, biết đâu hết ế. Đúng không?
Hoặc cũng có thể ế tiếp vì hết nghiệp đó thì còn nghiệp khác kaka. Há há 🤣🤣
Nhưng tóm lại là chưa nỗ lực thì phải nỗ lực, còn một khi đã nỗ lực hết mình thì phần còn lại, dù kết quả thế nào cũng hãy chấp nhận sâu sắc.
Nghiệp là câu chuyện gộp lại hàng triệu kiếp trước, hà cớ gì riêng kiếp này phải buồn vì những chuyện không như ý, phải không?
Chấp nhận sâu sắc thì tự nhiên hóa giải.