Tản văn: Ổ bánh mì
Bánh mì đây! Bánh mì đặc ruột thơm ngon đây!
Ai say xe, mua bánh mì đặc ruột, móc ruột ra ăn, ổ thì chụp vào mũi, đảm bảo tỉnh bơ suốt cuộc hành trình.
Nhưng đi đâu?
***
Những ngày cách ly vì dịch Covid như thế này, không nhắc thì thôi, nhắc thì lại thèm mùi bánh mì nóng hổi!
Bạn có còn nhớ tiếng rao bán bánh mì không?
Tiếng rao bánh mì rỗng ruột thì ráo hoảnh, giòn tan.
Tiếng rao bánh mì đặc ruột thì chắc, trầm.
Tiếng rao bánh mì bơ sữa thì dẻo quyện như lớp sữa béo trộn mè, cắn vào giòn dai và thơm béo ngậy!
Mà… đã bao lâu rồi bạn chưa ăn bánh mì nhỉ?
Này nhé, loại bánh mì lạt, bánh mì rỗng ruột, cắn vào giòn rơm rớp, ăn không cũng được nhưng chấm sữa mới ngon.
Sữa thì phải là sữa Ông Thọ, không có thì Ngôi Sao Phương Nam…, pha nước nóng cho loãng ra rồi chấm.
Ăn vào. Chu choa… nó ngon… nó thơm… nó béo!
Buổi sáng bụng đói, trời hơi lạnh, miệng buồn buồn, ăn bánh mì chấm sữa… Cuộc đời mới sướng làm sao!
Rồi cũng ổ bánh mì đấy, lúc còn giòn hay hết giòn, đem làm bánh mì thịt.
Cho thêm miếng dưa leo xẻ dọc giòn khấu này!
Cho thêm mấy cọng ngò rí nữa này…
Thơm phức!
Chỉ ổ bánh mì đơn sơ hai ngàn đồng bạc thôi mà biết bao câu chuyện.
Không dẻo ngọt như xôi nếp, không mặn mòi như bánh ướt, bún phở…; bánh mì vừa đủ một chút ngọt của thịt, một chút lạt của bột bánh, một chút thanh đạm của dưa rau…
Vậy là no lòng buổi sáng sớm đi làm.
Thật ra, ngày thường, ăn bánh mì các loại thôi thì cũng đã thấy khoái khẩu rồi.
Huống chi, giữa những ngày đường sá vắng hoe thế này, lại càng thèm hơn ổ bánh mì ú tròn, ổ bánh mì chay, bánh mì mặn, bánh mì cà rem…
Ôi, mà sao bây giờ nhớ ra mới thấy nó ngon đến thế chứ!
Đâu hết rồi? Mấy ông bán bánh mì đâu hết rồi? Không bán thì mấy ông làm gì?
Bạn nói xem, khi nào những chiếc xe bánh mì mới lại chạy khắp các ngõ ngách làng quê, để mang theo hơi nóng bếp lò chuyền đến từng đứa trẻ?
Là người nhà quê, bạn mới thấy yêu những ổ bánh mì không phải để trong tủ kính kỹ lưỡng mà đổ lộn xộn to nhỏ trong những cái cần xé tre…
Là người nhà quê, bạn mới thấy thương làm sao cái dáng của chú bán bánh mì mỗi khi thắng xe đạp lại, cái chân rà rà xuống đất… Chú nhanh chóng dựng xe, mở cái bao ra, nhón lấy ổ bánh mì nóng hổi và đậy túm lại ngay.
Cứ như thế, chắt chiu hơi nóng đến những ổ cuối cùng.
Phải chăng, tuổi thơ chúng ta không chỉ cần biết ơn cha mẹ, ông bà… mà còn cần biết ơn cả những người lao động hàng ngày đã mang đến cho ta những món ăn ngon đầy kỷ niệm.
Để rồi, khi lớn lên, ta được mang theo trong mình thứ hương vị mà dẫu có rất nhiều tiền cũng không thể nào mua được.
Thứ hương vị mong chờ vô tư, thuần nhiên… mà sau khi lớn lên, rất ít người còn giữ được…
Bánh mì đây!