Mấy hôm nay trời lạnh, chỗ bạn có lạnh không?
Mình đang trùm mền kín đầu, không khí bên trong ấm hỉm.
Tự nhiên mình nghĩ: một ngày nào đó, mọi người đều được thảnh thơi, không phải lo cơm áo gạo tiền, không ai phải làm việc ban đêm… Ban đêm là để nghỉ ngơi.
Vào lúc thời tiết lạnh như thế này, mọi người sẽ nằm trong chăn, để cho cảm giác ấm áp cuộn quanh mình…
Ngày đó thật hạnh phúc biết bao!
Hạnh phúc không cần là cái gì lớn lao. Những điều nho nhỏ xung quanh, bắt được một con dế nhỏ cũng là hạnh phúc.
Mình hay có những suy nghĩ trẻ con như vậy.
Bởi vì cuộc sống khắc nghiệt hơn chúng ta nghĩ, cuộc sống không dành cho những suy nghĩ trẻ con, phải không?
Hay vì cuộc sống khắc nghiệt nên chúng ta mới cần suy nghĩ trẻ con?
Phải chi bé lại và nằm vào lòng mẹ, bú sữa no rồi nằm cuộn trong chăn, he.
À, mà bạn có từng để ý con nít ngủ chưa? Nó thở rất thư nhiên.
(chữ “thư nhiên” là tính từ mình vừa nghĩ ra, để diễn tả sự thư thái tự nhiên như trời đất).
Thỉnh thoảng, mình thích ngồi nghe con nít thở khi nó ngủ. Mình kê sát lỗ tai và nghe.
Hơi thở tự nhiên, chỉ đơn giản là thở thôi nên gương mặt của nó rất bình an, vô tư lự.
Còn người lớn chúng ta, khi ngủ, hơi thở mang theo bao nhiêu nặng nề, gương mặt cũng mệt nhoài khổ sở.
Đã bao lâu rồi chúng ta không có được một giấc ngủ bình an?
Phải làm sao để lộc trời đổ xuống muôn nhà, thế giới hoan ca, không ai phải lo đói rét?
Khi mình viết bài này, rất nhiều người đang tăng ca.
Rất nhiều người trên đường.
Rất nhiều người chưa ăn cơm tối.
Nhiều khi mình hận trời đất – làm chi ra thế giới này…
Nhiều khi mình không biết trái đất này có phải chỉ là một lập trình không?
Giống như bọn văn chương chúng mình, sáng tạo ra tác phẩm với các nhân vật khóc cười trong đó. Ban đầu ý định là như vậy, nhưng khi bắt đầu viết, mạch truyện lại dẫn nhân vật theo những cách mà nhà văn không làm chủ được. Nhiều khi, các nhà văn thấy nhân vật khổ quá mà bật khóc. Nhưng rồi họ cũng bất lực, không giúp được gì!
Người ta nói có nếm khổ đau mới biết thế nào là hạnh phúc, nhưng lại quên nói:
Có hạnh phúc thì mới biết thế nào là không hạnh phúc.
Những người lầm lũi một đời, chưa bao giờ được sung sướng, đôi khi họ cũng chẳng nhận ra họ vất vả. Bởi vì họ có biết cảm giác sung sướng là gì đâu!
Cho nên một số người cứ tung hô sự khổ tâm, cho rằng phải đau khổ mới là sâu sắc. Mình không đồng ý.
Đau khổ là thứ bất hạnh mà chúng ta hầu hết đều trải qua, chỉ vì chúng ta chưa biết cách để sống hạnh phúc.
Đau khổ không phải là thứ để tung hô. Hạnh phúc mới là thứ chúng ta hướng đến.
Bạn nói xem, không phải sao?
Bạn yêu một người nhưng lại không biết làm thế nào để bày tỏ, để họ cũng yêu bạn.
Bạn muốn kiếm tiền nhưng lại không biết làm gì để có tiền.
Bạn muốn con cái ngoan ngoãn thông minh nhưng lại không biết làm thế nào để chúng ngoan ngoãn thông minh.
Bạn muốn bình an nhưng không biết làm sao mới bình an.
Làm sao đây he?
Thật ra, có cách mà.
Nhưng đến đây thì đêm đã khuya rồi.
Mình chúc bạn ngủ ngon như em bé này. Sáng mai thức dậy, một trong ba điều này sẽ ập đến:
– Tình yêu ập đến.
– Tiền ập đến.
– Sức khỏe ập đến và bạn cảm nhận rõ rệt sự sống động bên trong mình.
Bạn cứ chọn một rồi ấp ủ trong giấc ngủ bằng những cảm niệm ngọt ngào. Từ từ, nó sẽ nở hoa.
***
🌾🌾🍀🍀