Bé P hỏi: “Chị, em có đọc cuốn sách về lòng biết ơn và em thực hiện theo.
Sách đó nói rằng: để vui vẻ, hạnh phúc và giàu có thì cần nói từ cảm ơn và không trách móc. Sách dạy là phải nói những lời tích cực để thu hút tích cực, tránh những lời tiêu cực.
Nhưng chị ơi, suy nghĩ tiêu cực vẫn ở đó. Mâu thuẫn em như muốn điên.
Em có nghe Sadhguru giảng, cũng làm theo, nhưng cảm giác đau khổ, ghét và oán trách vẫn còn đó. Em cũng muốn thư thái bao dung mà sao thấy khó làm quá. Hì hì. Xin lỗi vì đã làm phiền chị nhé”.
💎💎
Admin trả lời: Biết ơn là một đức hạnh lớn ak cưng. Không phải ai cũng có cái đức đó đâu, bởi vì chị từng gặp rất nhiều người sống vong ân bội nghĩa.
(Không nhắc thì thôi mà nhắc tới là tự nhiên muốn đánh, thiệt luôn 😆)
Với những cuốn sách dạy cách ghi ơn, chị không có gì phản đối, nhưng chị thấy như vầy: có phải mỗi ngày ghi ra 10 điều cảm thấy biết ơn là sẽ biết ơn không? Có phải nói thật nhiều lời cảm ơn là sẽ thấy biết ơn không?
Không hẳn. Có những người chị thực sự biết ơn từ tận đáy lòng dù chưa một lần nói lời cảm ơn với họ.
Nếu cưng cố gắng ép mình biết ơn và biết ơn, một ngày nào đó cưng sẽ chán vì sự vô nghĩa của nó.
“Lòng thương chỉ nói bằng lời
Lấy đâu cơm gạo cho người được no”.
Lúc nào cũng “biết ơn em, biết ơn em” thì sẽ trở thành lòng biết ơn công nghiệp. Nó được sản xuất hàng loạt, phun ra và phun ra mà không có sự rung động nào.
Có những sự biết ơn không thể nói bằng lời.
Có nhiều người, thật khó để nói lời cảm ơn với họ. Chị tưởng tượng, một ngày, chị đứng trước mặt cha chị và nói: “Cha ơi, cảm ơn cha”, chắc lúc đó cha chị sẽ bị sốc và chính chị cũng sẽ khóc chết mất.
Chị không nói được (trời ạ, chị đang khóc khi tưởng tượng ra cảnh đó, khi viết những dòng này cho cưng). Khi ân nghĩa quá lớn, người ta không thể nói thành lời.
Cho nên chị nghĩ như vầy: khi nào cưng thực sự thấy biết ơn thì hãy nói cảm ơn. Nó không chỉ là lời nói đâu (mà còn là cách cưng nói, cách cưng đón nhận nó, cách cưng sống với nó…). Ví dụ nha, cách tốt nhất để thể hiện lòng biết ơn đối với cha mẹ là gì?
Là biết trọng bản thân này.
Có nhiều khi mình vì người nào đó mà đau khổ bỏ ăn, mà cắt tay, mà thức trắng đêm, mà tự sát… Bỏ bê cuộc sống của mình…
Chị thấy như vậy không đáng. Bao giờ chị cũng nhớ rằng: cho dù ngoài kia, mọi người có đối xử với mình như thế nào thì về nhà, cha mẹ vẫn luôn đội mình trên đầu.
💎💎💎
***
Ý thứ hai cưng nói là mấy cuốn sách đó bảo rằng: để vui vẻ, hạnh phúc và giàu có thì cần nói lời cảm ơn và không trách móc.
Chị biết, ý của tác giả là muốn nâng tầng số rung động của cưng lên.
Nó sẽ có một số hiệu quả ak. Ví dụ, không trách móc – chị thấy ý này rất hay. Còn nói lời cảm ơn, nó cũng tốt, nhưng cái quan trọng là cưng thấy biết ơn thì mới nói cảm ơn được.
Ngược lại, nếu cưng không có cảm xúc gì mà cứ cố gắng biết ơn thì một ngày nào đó, chính cưng sẽ thấy mình giả tạo. Cưng đang cố gồng để tạo ra loại cảm xúc mà cưng không có. Và kết quả sẽ giống như Sadhguru nói ak: “Nếu bạn cố gắng bật ra tiếng cười, kết quả sẽ là nước mắt”.
Cho nên, cưng cảm thấy mâu thuẫn là đúng rồi. Cưng đang đau khổ mà cứ phải hạnh phúc, không thích họ mà cứ phải thích họ, giận họ mà cứ phải cố gắng bao dung, như vậy làm sao được?
Cho nên, cưng thấy làm người tốt thật khó khăn, thương kẻ mình ghét càng khó khăn.
Cưng biết tại sao không?
Tại vì có khi họ đáng ghét thật ak (suy nghĩ này hơi giang hồ một chút he, nhưng mà thật sự, có những người trời còn thương không nổi, huống chi mình 🙂).
Cho nên lần sau, cưng không cần cố gắng thương những người cưng ghét nữa. Đừng ngược đãi cảm xúc làm gì.
Cưng chỉ cần cái này: tập trung cho cuộc sống của cưng thôi. Nỗ lực và sáng suốt. Vui vẻ và yêu đời. Họ như thế nào, kệ họ.
Từ từ, cưng sẽ hết ghét họ à.
Biết tại sao không?
Tại quên nghĩ tới họ ak. Không rảnh để nghĩ tới.
Cuộc đời này có người cay đắng, có người ngọt ngào. Có người tử tế, có người mất dạy.
Cưng chỉ nhận ngọt ngào thôi, đắng cay trả lại cho người.
Họ như thế nào, đó là cách sống của họ. Cưng như thế nào, đó mới là quan trọng.
Khi cưng thoải mái về kinh tế, thoải mái về tinh thần, có cuộc sống thú vị của riêng cưng, trở thành phiên bản tuyệt vời nhất… thì họ có chết xanh cỏ cưng cũng chẳng hay, sá chi mấy cái giận hờn lặt vặt!
Không phải là cưng đã trở nên máu lạnh tàn ác, mà là khi cưng mải mê với cuộc sống của mình thì cưng sẽ không còn quan tâm đến chuyện cưng thích ai hay ghét ai nữa.
Thứ duy nhất mà cưng quan tâm lúc đó sẽ là: chính mình – cuộc sống.
Tận hưởng thôi! Trải nghiệm thôi! Cuộc đời thật tốt!
P/s:
Bonus thêm:
Gặp người đáng chửi, cứ nhịn.
Nhịn không được thì tránh xa.
Tránh xa rồi mà họ vẫn sấn vô kiếm chuyện…
thì chửi nghe 😆😆
Ngắm tranh đi cho tâm thanh tịnh.