Có kiếp sau không? Đức Phật nhập niết bàn thì có còn không?
Vấn đề không chỉ có kiếp sau, mà còn là muôn trùng kiếp sau nữa. Chỉ cần chúng ta được sinh ra thì sẽ không bao giờ mất đi.
Chúng ta chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác, từ có thể xác thành không có thể xác, rồi sau đó sẽ tiếp tục nữa, tùy vào nghiệp của mình.
Nói đơn giản, cơ thể chúng ta có cơ thể vật chất, cơ thể tinh thần và cơ thể năng lượng.
Sau khi chúng ta chết, nếu nghiệp về thể xác – cơ thể vật chất này – vẫn còn, chúng ta sẽ tái sinh (luân hồi).
Nếu nghiệp thể xác không còn thì vẫn còn nghiệp về tinh thần và năng lượng nên chúng ta sẽ tồn tại ở dạng khác, không có thể xác.
Nếu nghiệp về tinh thần và năng lượng tan rã luôn thì chúng ta sẽ giải thể. Và đó là giải thoát.
Vì vậy, nếu chúng ta giác ngộ thì chúng ta vẫn còn kiếp sau, vì giác ngộ thì vẫn còn nghiệp (nghiệp tốt), nên chúng ta sẽ có kiếp sau tốt hơn.
Một người giác ngộ thì vẫn là con người, chỉ là họ nhận ra và tỉnh thức.
Họ vẫn sinh và tử, vẫn bệnh tật, vẫn có thể tức giận nếu họ thấy sự tức giận ấy là cần thiết. Đó là lý do vì sao Đức Phật biết thức ăn có độc mà vẫn ăn, và vẫn bị trúng độc, vì giác ngộ thì vẫn phải đi qua con đường sinh tử, đó là sự thật mà ai cũng phải chấp nhận chứ không phải tu đạo là sẽ trường sinh.
Công án đầu tiên mà Đức Phật để lại cho đời là “niêm hoa vi tiếu” – ngắm hoa mỉm cười. Công án thứ hai chính là việc trúng độc của ngài. Ai hiểu ra sẽ tự nhiên không còn ảo mộng siêu nhiên nữa.
Còn siêu nhiên, phép thuật, nó chỉ là một dạng năng lượng thôi, giống như môn học vậy. Nó không chứng minh cho đạo hạnh. Bạn phải nhớ: ma cũng có phép thuật.
Ngay cả Phật, sau khi nhập niết bàn, ông ấy sẽ không ngồi trên cực lạc Tây Phương, cũng không dùng phép cứu độ ai. Chúng ta cầu nguyện thì chính niềm tin của chúng ta đã vực dậy chúng ta. Phước báu của chúng ta đã cứu chúng ta. Chính cảm xúc và niềm tin mãnh liệt lúc đó đã tiếp thêm sức mạnh cho chúng ta vượt qua khổ nạn, chứ không phải Đức Phật.
Đức Phật đã hòa vào đại thể, hòa vào tất cả thì làm gì có ý định tư riêng, nghe tiếng kêu cứu thì ứng cứu.
Đức Phật đâu phải là đội giải cứu.
Hay nói cách khác, Đức Phật đã hòa vào tất cả trong vũ trụ này và ngoài vũ trụ này, hòa vào chúng ta, cho nên mỗi người đều có Phật tánh là vậy.
Chỉ là tinh thần sẵn sàng giải thể, sẵn sàng mất đi, không còn cá nhân này nữa, không phải ai cũng có được!
Những người tự tử để bỏ xác, thể xác có tan rã nhưng linh hồn vẫn còn thì vẫn không giải thể được. Dù nghiệp về thể xác tan rã (không còn đầu thai) mà nghiệp về linh hồn vẫn còn thì nó sẽ tiếp tục tồn tại ở dạng khác, không có thể xác.
Vì vậy, người giác ngộ thực sự không bao giờ tự tử để giải thoát, bởi vì giải thoát là một sự tự nhiên, khi người đó có sự buông xả sâu sắc từ bên trong.
Và cho dù chúng ta giải thể, tan rã, hòa vào mọi thứ, trở về tĩnh lặng thì từ sự tĩnh lặng ấy cũng sẽ tạo thành âm vang mới. Từ không sinh có, từ có hóa không. Cái gì chuyển động rồi cũng sẽ đến lúc tự bào mòn chính mình và trở về tĩnh lặng. Và từ sự tĩnh lặng ấy lại thai nghén sự sống động sắp tới. Vũ trụ này không có khởi đầu và kết thúc, chỉ có tư duy logic của chúng ta muốn nó có khởi đầu và kết thúc mà thôi.
Vậy, Đức Phật có còn không? Không còn mà vẫn còn. Vì tan rã, hòa vào tất cả nên không còn cái riêng. Nhưng cũng vì thế mà có trong tất cả.
Thật ra, đó chỉ là cách diễn giải của chúng ta.
Chứ một người sẵn sàng từ bỏ cả thể xác lẫn linh hồn, họ làm gì còn bận tâm việc tồn tại hay không!
***
Chào bạn. Mình là Nhi, người viết bài này, cũng là admin của kênh Youtube Phụng Nghi Đồng Tuyết Nhi.
Bạn có thể liên hệ mình qua sdt 0979 254 124.
Bạn cũng có thể thưởng cho mình ly sữa để tiếp tục viết văn qua stk Agribank 1800 259 157 122 (Đồng Tuyết Nhi).
Cảm ơn bạn.