Khi bạn nhìn thấy một ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, ánh sáng đó đã rời khỏi mặt trăng từ nhiều năm trước.
Vận tốc của ánh sáng là 300.000 km/ giây, nên khi ánh sáng truyền đến mắt bạn và bạn thấy các vì tinh tú trên bầu trời, đó đã là một hình ảnh cũ. Nó đã là quá khứ.
Mặt trăng gần trái đất hơn, nhưng khi bạn nhìn thấy mặt trăng, hình ảnh mà bạn thấy cũng đã là hình ảnh của mặt trăng ở 1 giây trước đó. Nó không phải là hiện tại nữa. Bạn mãi mãi không thể đuổi kịp khoảnh khắc hiện tại của vũ trụ và trăng sao, bởi vì “mắt” là một giác quan rất hạn chế.
Mặt trăng cũng không có ánh sáng mà ánh sáng đó là từ mặt trời, và mặt trăng chỉ phản chiếu lại thôi. Bạn nói xem, trăng sáng là thực, hay là không thực?
Lý thuyết “vật lý lượng tử” nói rằng mọi thứ vật chất đều được tạo thành từ các phân tử, nhỏ hơn là nguyên tử, nhỏ hơn nữa là các hạt hạ nguyên tử.
Nhưng để mình nói nôm na hơn, ví dụ thịt trên người bạn, xét ở cấp độ tế bào thì nó có nhiều thành phần, các thành phần ấy được tạo thành từ các nguyên tử, các nguyên tử được tạo thành từ các hạt nhỏ hơn và người ta thấy rằng hạt nhân nguyên tử rất nhỏ, phần lớn còn lại là không gian trống rỗng. Không có gì.
Điều này cho thấy nếu bạn tiếp tục truy cứu hạt nhân nguyên tử có gì và đi đến tận cùng thì nó cũng sẽ là rỗng. Không có gì.
Vậy thì, từ cái không có gì, nhờ lực điện từ mà tập trung dày đặc hơn và tạo thành các trạng thái vật chất như: rắn, lỏng, khí, dẻo, mềm, dính, đàn hồi…
Giọt nước mắt của người bạn yêu được tạo thành từ hư không, vì khổ đau mà sinh ra và hóa thành giọt lệ. Giọt lệ ấy lại khô cạn, bay hơi mất và hóa thành hư không. Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Đá mòn thành bụi, bụi bay về trời. Bụi trong thân bụi, tan thành hư vô.
(Trời ơi, viết tới đây thấy mình viết hay quá, đúng sai chưa biết nhưng cần được thưởng 1 tô bún riêu. Rất cần luôn. Đói quá mẹ ơi!)
Vậy nên, gương mặt rầu rĩ, giận dữ hay nhàu nát vì đau khổ mà bạn thấy… chỉ là hư vô, vì nhân duyên cảm xúc mà hợp lại. Cái mà bạn gọi là vật chất, vốn chỉ là hư vô đang tích tụ ở một mật độ nhất định, ở một tần số nhất định.
Vậy thì người ta mang xác thân này, ở một tần số nào đó, họ thậm chí có thể hóa giải các nghiệp (khiến cho vật chất tích tụ) và họ hóa thành hư không, đó là điều hoàn toàn có thể.
Ngẫm nghĩ về điều này, tự nhiên thấy mọi vật đều là hữu duyên hiện hữu, bỗng thấy bớt ghét những người mình ghét, bớt si những người mình si, và thấy một nỗi buồn dịu dàng đến từ sự sinh ra, hiện hữu của con người. Và nỗi buồn cũng có vẻ đẹp riêng của nó.
Cuối cùng, tất cả vở kịch trong thế gian, suy cho cùng cũng chỉ là “giấc mơ lượng tử”, rồi một lúc nào đó tần số phù hợp, lực điện từ ngừng hoạt động thì mọi thứ lại rã tan.
Hỡi người, đâu đó trong đôi mắt người, có một nỗi buồn sâu xa trái đất, từ thuở sinh thành đến lúc hóa hư vô!