– Có nên bắt ép mình ngồi thiền khi mà mình muốn bay nhảy ngoài đường hay đi đâu đi đó không Nhi:)) Chứ chị muốn ngồi thiền mà chị lười quá.
Trước chị có đọc một đoạn Osho nói, kiểu như thiền động này nọ, tuổi trẻ có năng lượng thì làm này nọ bay nhảy đi. Nhưng mà đôi khi lại nghi vấn có phải là do mình lười, hay không có khả năng ngồi một chỗ không?.
– Em thấy bắt người thích năng động phải ngồi thiền là việc làm vô nhân đạo, trái với tự nhiên.
Khi nào người ta sẵn sàng ngồi thì ngồi, lúc đó không kêu họ thiền, họ cũng tự nhiên thiền. Khi chị đang mệt lả người mà được nằm ngả lưng xuống một cái, trời ơi nó đã. Giây phút ngắn ngủi đó, trong chị không có ý niệm gì cả. Nó cũng như thiền rồi.
Sadhguru ca ngợi một người có khả năng tự ngồi yên, bởi vì bên trong của họ không còn xáo trộn nữa. Họ chỉ đơn giản là ngồi đó, để tất cả những bộn bề sang một bên.
Sadhguru ca ngợi phẩm chất đó, chứ không phải kêu mình ngồi xuống, ngồi im. Không có câu nào như vậy.
Mà chị yên tâm, khi chị đã năng động nhiều quá, tự nhiên chị sẽ muốn ngồi xuống tĩnh lặng, hoặc nằm đó tĩnh lặng. Nó tất yếu sẽ như vậy.
Còn bây giờ, người ta như con khỉ nhảy nhót mà bắt người ta ngồi yên là người ta cắn cho chạy nọc đó 🙂
“Ở đời vui đạo cứ tùy duyên
Thấy đói thì ăn, mệt ngủ liền”
(Trần Nhân Tông)
Vậy là thuận tự nhiên rồi.
Mà nếu chị đang thấy thích vận động thì tận dụng năng lượng đó, làm gì đó luôn đi, để có tiền hoặc có thành quả khác, không nhất thiết là tiền.
Một khi có cái nết lạ… thì mình tận dụng cái nết đó, luyện thành tài năng luôn.
Hồi xưa em hay mất ngủ, mỗi lần trằn trọc là em lôi thơ ra đọc. Luyện riết nên em thơ văn sến súa nè. Giờ thì không mất ngủ nữa mà mất nết 😆😆.
Với lại, em thấy pháp tu dưỡng đa dạng mà: có thiền có múa, có ca có tụng, có tập yoga, cũng có đi bộ khất thực…
Có người hợp với việc ngồi lần chuỗi, có người hợp với chẻ củi gánh nước, có người hợp với độ chúng thuyết pháp… như vậy mới là nhân gian 🥰.
Có người và cũng có ta
Mỗi người một vẻ mới là nhân gian.