0:25
Sadhguru:
Tại sao bạn lại muốn kiểm soát sự phấn khích? Tôi muốn bạn luôn ở trong trạng thái hưng phấn.
Nhưng vấn đề của bạn là: nếu bạn quá vui, nỗi buồn sẽ theo sau.
Có phải không? Người ta nói nếu hôm nay bạn cười quá nhiều, ngày mai bạn sẽ khóc.
Điều này xảy ra là vì bạn không hoạt động bằng nhận thức của bạn.
Bạn hoạt động theo từng đợt cảm hứng và chu kỳ.
Cho nên hễ bạn cười quá nhiều thì sau đó, bạn sẽ khóc.
Nhiều người đã sống như vậy.
Vì vậy, họ không muốn họ quá phấn khích vì sự phấn khích của họ thường dẫn đến rắc rối.
Hãy xem, xếu bạn có thể luôn vui vẻ và phấn khởi, nó không tốt sao?
Tôi luôn hào hứng với mọi thứ. Không có gì không làm tôi phấn khởi.
Người hỏi: Đó là lý do tại sao tôi đặt câu hỏi cho ngài.
Sadhguru: Đó là những gì tôi đang nói. Tại sao bạn muốn giết chết sự phấn khích?
Bây giờ, cái bạn cần là sự cân bằng từ bên trong, để sự phấn khích của bạn không dẫn đến thảm họa.
Hứng thú có nghĩa là cuộc sống đang diễn ra một cách mãnh liệt hơn, phải không?
Cuộc sống nên diễn ra ở cường độ tối đa. Tuy nhiên, bạn phải có sự cân bằng cần thiết, để sự phấn khích của bạn không dẫn đến những tình huống tai hại.
Vì vậy, cái bạn cần là sự cân bằng cần thiết, chứ không phải giết chết cuộc sống.
Khi bạn tận tâm với cuộc sống, điều gì đó sẽ xảy ra.
Nếu bạn sống với cuộc sống, thương tích có thể xảy ra, bi kịch có thể xảy ra. Nếu bạn sợ rủi ro từ cuộc sống thì chỉ có cách là chết ngay bây giờ, như thế thì sẽ không có gì xảy ra nữa. Đó là sư đảm bảo chắc chắn cho bạn, nhưng đó không phải là cách, phải không?
Cái mà bạn muốn là sự sống động, sống động một cách xuất sắc và vẫn giữ được sự cân bằng.
Nếu bạn chỉ sống một nửa và bạn bình yên, điều đó không có nghĩa lý gì.
Khi bạn sống rất vui vẻ và bạn vẫn bình yên, đó mới là tuyệt vời.
Chúng ta đến đây là để sống, phải không?
Chúng ta đang tồn tại ở đây là để trải nghiệm cuộc sống một cách mãnh liệt và sâu sắc nhất có thể.
Mọi thứ bạn đang làm chỉ nhằm mục đích đó, nhưng vì nỗi sợ hãi về thảm họa, bạn đang tự giết mình và giữ cho mình một nửa sống sót. Bạn không dám sống một cách tận tâm.