Một khán giả nhờ em tư vấn tâm lý vì thấy em hay trả lời bình luận của khán giả. Ổng nói ổng không quên được chuyện bạn gái ổng đã mất trinh.
Em hỏi ổng còn trinh không? Ổng nói ổng rất tử tế, xưa nay quen bạn gái không bao giờ đòi hỏi chuyện đó. Ổng rất giữ gìn cho những người bạn gái của ổng. Ổng chỉ đi gái gọi theo kiểu ăn bánh trả tiền thôi, vì tò mò và nhu cầu.
Chèn, chơi gái thì không tính sao?
Em nói với ổng: Nếu người yêu ổng biết ổng nghĩ như vậy, “chắc bạn đó sẽ sốc” vì không nghĩ MỘT CON NGƯỜI lại có thể suy nghĩ như vậy. Thà là ổng mất trinh với bạn gái cũ, vì tình yêu thường khiến người ta thiếu kiểm soát, như vậy còn có thể chấp nhận, còn hơn là chơi gái lung tung, bởi vì cái đó là khinh thường phụ nữ. Ở tuổi 18, ổng có thể thiếu nhận thức, người ta có thể thông cảm, nhưng ở tuổi 30, ổng vẫn nghĩ như vậy và làm như vậy thì rõ ràng là vô liêm sỉ!
Ổng thậm chí không xem những cô gái mại dâm là con người! Vì vậy, ổng mới không tính vào. Thật là hạ tiện!
Vậy mà ổng vẫn nghĩ ổng thanh cao, hèn chi tới giờ, bạn gái ổng vẫn không muốn cưới ổng.
Nếu mình đã làm sai thì mình phải biết thân biết phận chứ. Thành thật nhận tội thì họa may người ta tha cho. Ở đâu mà lại ngụy biện và nhân danh ta là giống đực, nhu cầu cao. Em nói với ổng: phụ nữ nhu cầu cao hơn đàn ông nhiều, đó là sự thật đã được nghiên cứu, chỉ là họ biết tự trọng, sợ tai tiếng và biết giải trí bằng các thú vui khác nên ít gây ra bê bối thôi.
Xong, hôm nay, bà chị em quen thân, cho em hay: qua Tết bả sẽ ly hôn vì chồng bả nhắn tin với gái gọi. Em nói lẽ ra bả phải ly hôn lâu rồi, vì chồng bả hay giải trí bằng cách tán gái. Nếu một người chỉ biết giải trí bằng tình dục và tán gái, cuộc sống người đó thật thấp. Họ không còn cách giải trí nào khác! Rõ ràng, họ không biết cách giải trí nào cao hơn tình dục. Một người mà đỉnh cao của họ chỉ có thể là tình dục, họ sẽ đi tới đâu? Vòng vòng trong cái quần thôi!
Bản lĩnh kém cỏi mà còn ngụỵ biện rằng “đàn ông thằng nào chả vậy, đó là bản năng”. Thì ra họ nghĩ họ là động vật, nên bản năng sinh học là cái mà họ tôn thờ.
Em nói với chị đó: của đáng trọng thì nâng niu, đồ phế phẩm thì nên bỏ. Xã hội cho rằng ăn bánh trả tiền là bình thường, điều đó không có nghĩa “ăn bánh trả tiền” là đúng, điều đó chỉ có nghĩa là xã hội đang bại hoại. Thời tối cổ và gần hơn là thời phong kiến, người ta sống loạn luân và vẫn nghĩ rằng nó đúng đó thôi.
Nếu mình tỉnh táo, mình phải đủ can đảm để đứng ra riêng chứ không phải nghe theo số đông.
Em và chị đó không phê phán tình dục và cũng không cho rằng nó là xấu xa. Nhưng bây giờ, thế hệ này, đặc biệt là thế hệ trẻ đã lạm dụng bừa bãi quá rồi. Những người đàn ông đều nói mất trinh là bình thường, nhưng chính họ cũng không chịu nổi cảnh người yêu bị làm nhục. Rõ ràng là vậy, không chối cãi được. Nếu anh thực sự yêu một người nào đó và biết rằng người đó đã từng ăn ngủ với người khác, anh có dám nói là anh không cảm thấy mất mát không?
Hôm trước anh nói em rằng: em suy nghĩ như vậy, xem trọng trinh tiết như vậy thì thật là hết nói! Sao anh không nghĩ lại: nếu em lấy một người nào đó, chắc chắn em đã cân nhắc kỹ, sàng lọc kỹ và em sẽ thương họ rất nhiều. Vậy, mỗi lần em nhớ tới chuyện họ đã từng ăn ở với người khác, em sẽ đau khổ như thế nào?
Nếu em muốn không đau khổ thì chỉ có cách là em không yêu họ thôi! Như vậy thì lấy họ làm gì?
Trừ khi là họ chủ động thú tội với em, em sẽ cân nhắc và nếu có thể thì sẽ bỏ qua, bởi vì em cũng không độc đoán đến mức cực đoan (tất nhiên em sẽ kèm sự trừng phạt).
Trinh tiết không mài ra mà ăn được!
Nhưng điều đó không có nghĩa là cứ sử dụng nó một cách bừa bãi rồi sau đó cảm thấy mặc cảm. Ai cũng có quá khứ trẻ trâu và sai lầm nhưng phải biết thành thực và hổ thẹn.
Phụ nữ khổ bao đời nay cũng chỉ vì nghĩ rằng “xã hội ai cũng như vậy thì mình cũng như vậy”, nên ai lấy chồng xong cũng khổ như nhau.
Rõ ràng không phải tại đàn ông ác, mà là phụ nữ ngu.
Rõ ràng về mặt tình cảm, hầu hết đàn ông đều trẻ con, cái này không cần cãi vì nó là như vậy. Các anh, dù sống thực tế đến cỡ nào thì cũng ít nhiều ảo tưởng về người yêu lý tưởng, sau đó thất vọng.
Phụ nữ ngày nay thì dễ dãi, cứ nhắm mắt đưa chân. Thiếu kinh nghiệm tình trường đã đành… nhưng cũng thiếu luôn sự khôn ngoan, không biết nhắc nhở đàn ông, để họ biết cách yêu sao cho hạnh phúc.
Cứ cắm đầu yêu hết mình rồi cưới mà không cần bất kỳ điều kiện nào, không đặt ra nguyên tắc nào, sau đó cảm thấy khổ sở, cảm thấy thiệt thòi và ly hôn. Khi yêu, ai cũng nghĩ rằng tình yêu chân thành không cần điều kiện. Sau khi cưới nhau, họ lại không hài lòng về nhau vì người kia không đáp ứng được điều kiện mà họ cần.
Rõ ràng, bao nhiêu năm qua, lớp lớp con người đã không thành thực.
Em thì không có tư cách gì phê phán (vì em vẫn đầy ấu trĩ và chưa hoàn thiện). Anh thấy đó, em dễ mềm lòng nên hay bị lợi dụng. Em chửi bới nhưng em chưa từng hối hận về quyết định của em. Em đã tận tâm và hết lòng với mọi người nên sau đó, em không áy náy gì cả. Những người không tận tâm với em, sau đó họ lại thấy áy náy, dù em không trách họ điều gì.
Em sống vui vẻ và trọn vẹn, không hổ thẹn với chính mình.
Em chửi nhiều như vậy vì tay bớt mỏi rồi, đang có cảm hứng viết văn, cũng để anh rèn luyện kỹ năng đọc, sẵn đày đọa một chút…
Anh đọc đến đây rồi phải không, hết rồi ak.