Một khán giả nói với mình rằng mình cứ sống độc thân như vậy đi, vì kết hôn thì khó giác ngộ lắm, khó giải thoát lắm.
Mình biết chứ, tại vì kết hôn xong thì nhiều vấn đề hơn, và nếu không khéo giải quyết thì nó sẽ rối như ổ chim.
Nhưng mình nghĩ hôn nhân không phải là cái gì đó oan nghiệt đến mức mọi người phải khiếp sợ như vậy! Nếu tâm không ổn thì dù sống độc thân cũng sẽ có đủ thứ vấn đề.
Không phải vậy sao?
Thẳng thắng mà nói, nếu bạn có thể thấy được vẻ đẹp của sự cô đơn và bạn hoàn toàn dễ chịu khi ở một mình thì bạn nên sống độc thân, bởi vì bạn sẽ có nhiều thời gian hơn để trải nghiệm cuộc sống. Nó rất tuyệt.
Nhưng nếu bạn không thích cô đơn thì đừng cố sống độc thân. Đừng nghĩ rằng hôn nhân sẽ cản trở con đường tâm linh, bởi vì nếu bạn cứ cố sống độc thân trong khi bạn không chịu nổi cô đơn thì nó lại càng là chướng ngại trên con đường tâm linh của bạn. Bạn sẽ ngóng đủ chỗ. Bạn cũng sẽ lãng phí thời gian nhiều hơn vì suốt ngày cứ phải đấu tranh với cái suy nghĩ: Có nên kết hôn không? Mình đã lựa chọn đúng chưa? Có khi nào sau này mình hối hận không? Rõ ràng, nó không cần thiết.
Với mình thì mình không bận tâm lắm. Cái gì cần đến thì sẽ đến. Sống độc thân cũng là một trải nghiệm. Kết hôn cũng là một trải nghiệm.
Thậm chí, hôn nhân còn là một kỳ thi xem bạn có giác ngộ thật sự chưa, hay chỉ là ảo tưởng, bởi vì bạn sẽ phải đối mặt với đủ thứ sai sót mà bạn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ mắc phải!
Đặc biệt, vợ hoặc chồng của bạn sẽ cho bạn biết bạn có giác ngộ thật không, tùy ngày!