Theo bạn, số mệnh con người có phải đã được định trước?
Có người nói số mệnh là do ông Trời an bày.
Có người nói vạn sự đều là ý Chúa.
***
Thật ra, nếu bạn đã nhấp vào bài viết này thì ắt hẳn, bạn cũng còn phân vân.
Bởi vì có thể có Chúa, cũng có thể không có Chúa. Có thể không có Thượng Đế, nhưng nếu lỡ có thì sao?
Cho nên chỉ có một điều là chắc chắn nhất thôi, đó là: chúng ta thực sự không biết là có hay không.
Vì vậy, bài viết này chỉ như một gợi ý cho bạn, nếu bạn thấy phù hợp thì có thể xem xét, và nếu không phù hợp thì bạn có thể bỏ qua.
Chuyện kể rằng có một ngày nọ, con người chợt ngồi ngẫm nghĩ: Ai đã tạo ra mình?
Thế rồi họ tự trả lời: Là cha mẹ.
Nhưng ai đã tạo ra cha mẹ?
Là cha mẹ của cha mẹ.
Họ cứ truy nguyên nguồn gốc như thế cho đến khi không truy nguyên được thì một câu hỏi khác bật ra: Vậy ai đã tạo ra loài người? Ai đã tạo ra vũ trụ này?
Chắc chắn phải có ai đó tạo ra vũ trụ này, giống như họ được cha mẹ họ sinh ra vậy.
Vâng, bằng tư duy ấy, họ nghĩ rằng có một người nào đó với quyền năng vô hạn đã tạo ra vũ trụ này. Là ai nhỉ? Họ tạm gọi đó là ông Trời.
Một nhóm người khác sống ở khu vực khác cũng ngồi ngẫm nghĩ như vậy. Chắc chắn có một người nào đó đã tạo ra vạn vật. Và họ gọi người đó là “Đấng sáng tạo”.
Ở một nơi khác, một nhóm khác cũng ngẫm nghĩ và tạm gọi người đó là “Thượng Đế”. Một nhóm khác thì gọi là “Chúa”, hoặc gọi là “Cha” vì họ nghĩ “Chúa” cũng quan tâm họ như cách một người cha quan tâm con cái vậy.
Chỉ là, ngày qua ngày, họ sinh ra rồi chết đi.
Không ai thấy “Trời”, “Đấng sáng tạo” hay “Chúa” đâu cả. Thế nên, họ thắc mắc: Rốt cuộc ông ấy có thật không? Tại sao một số người bảo đã thấy ông ấy, một số người đã nằm mộng thấy ông ấy, một số người trong lúc hôn mê đã thấy ông ấy… còn mình thì vẫn chưa thấy?
Có phải vì ông ấy ở trên cao, rất cao trên kia, ở trên chín tầng mây… nên mình khó gặp được.
Dần dần, người này truyền tai người kia và người ta tin rằng ở trên ấy có đấng tối cao thật!
Tuy nhiên, cuộc sống của họ thì cứ diễn ra. Hiện tại, họ đang sống tại đây, tại mặt đất này, với đủ thứ bất tiện và khổ sở.
Một số người còn thấy rằng: con người đang dần đánh mất lương tâm. Con người mê muội và làm nhiều chuyện xấu quá.
Một ngày nọ, họ vô tình phát hiện ra một số loại năng lượng siêu nhiên. Hiển nhiên là năng lượng siêu nhiên vẫn luôn có trong vũ trụ này, chỉ là người khác không cảm nhận được. Họ thì đặc biệt hơn, họ cảm nhận được và điều khiển được. Cũng giống như một số người biết làm bùa, chúng ta thì không biết vậy.
Thế là những người đặc biệt ấy sáng lập ra tôn giáo. Cũng có người không sáng lập ra tôn giáo. Họ đi làm thầy pháp.
Cũng có một số người có thể kết nối với một số dạng năng lượng và làm theo lời chỉ dẫn của nguồn năng lượng ấy. Nguồn năng lượng này xưng là “Đấng tối cao” thì họ gọi là “Đấng tối cao”. Nguồn năng lượng kia xưng là “Chúa tể càn khôn vạn vật” thì họ gọi là “Chúa tể càn khôn vạn vật”. Nguồn năng lượng nọ xưng là “Thần”, là “Thánh”, là “Tiên” thì họ gọi là “Thần”, “Thánh”, “Tiên”… Và vì các nguồn năng lượng ấy có năng lực siêu nhiên nên họ bái phục, kính sợ. Các nguồn năng lượng ấy còn có những bài thơ, những bài kinh, bài kệ… thật hay mà bọn phàm phu tục tử phải tấm tắc. Ngày nay thì một số tôn giáo cũng có các đấng nào đó “giáng cơ” nhưng thơ của họ thì không hay lắm. Vâng!
Thường thì người bình thường, nghe được câu kinh, câu kệ hay sẽ kêu lên” “Sao mà nó hay quá, thơ của Thần Thánh có khác, đâu phải như người phàm!”
Có lẽ họ không biết ở đâu đó, người ta cũng phát hiện thơ của Lý Bạch quá hay nên đã gọi ông là “Thi Tiên”, là “Đức Lý Thái Bạch” và bịa ra giấc mơ sao Thái Bạch chiếu vào bụng bầu của mẹ ông. Ở Việt Nam, nhiều người đọc Truyện Kiều còn tuyên bố rằng nó hay hơn cả kinh sách!
Vâng, hễ cái gì vượt ngoài khả năng và sức tưởng tượng thông thường của con người thì đều được phong Thần!
Thậm chí, những người đã chết lâu cũng được phong Thần và đi vào truyền thuyết. Đồng thời, họ cũng được gắn cho một số năng lực siêu nhiên.
Nếu bạn không tin, bạn hãy hỏi mẹ bạn về bà cố của bạn xem. Bạn sẽ thấy những chi tiết kể về bà ấy bắt đầu mờ ảo dần, bắt đầu tuyệt vời dần. Người xưa hầu như đều là thánh nhân, ngoại trừ một vài người được nhớ vào vai phản diện, còn lại đều là những người tuyệt vời. Lớp màn thời gian đã phủ lên tất cả mọi thứ, khiến cho mọi thứ trở nên lung linh mờ ảo và huyền bí, thiêng liêng. Vậy thì, với những người đã sống cách đây mấy ngàn năm, người ta gọi họ là thánh nhân, đó cũng là điều dễ hiểu.
Hiển nhiên, một số người trong số họ cũng có những phẩm chất tốt và trí tuệ hơn người, cho nên, chúng ta ngưỡng mộ họ, tôn thờ họ… cũng không có gì sai.
Suy cho cùng, tất cả mọi tôn giáo đều hướng con người đến những điều tốt đẹp (ngoại trừ một số tổ chức cực đoan).
Và con người thì luôn muốn hướng đến “Chân”, “Thiện”, “Mỹ” bởi nó mang lại sự dễ chịu về mặt cảm xúc. Cho nên khi nhắc đến Tiên là phải đẹp, phải thiện.
Nhưng rồi dần dần, các nhà sản xuất phim thấy rằng con người có thiện có ác thì Thần Tiên cũng vậy. Thế là chúng ta có những bộ phim với những nhân vật thần tiên nhưng tâm địa độc ác, tham lam hoặc si mê… Thật thú vị phải không!
Trí tưởng tượng của con người thực sự rất thú vị!
Có thể bạn sẽ nói: có những thứ mà người bình thường không thể làm nổi.
Vâng, đó là vì bạn không tưởng tượng nổi.
Trên thực tế, năng lực của con người có thể vượt xa trí tưởng tượng của con người, chỉ là chúng ta không sử dụng được nó thôi. Một số người sử dụng được, không phải chúng ta đã gọi họ là “huyền thoại”, là “thần đồng” hay sao!
Mặt khác, các nguồn năng lượng mà bạn không nhìn thấy, chúng sẽ có những năng lực riêng của chúng. Mỗi dạng tồn tại sẽ có thế mạnh và điểm yếu riêng của chúng. Không phải rất nhiều linh hồn nhập xác đều khuyên con người nên làm việc thiện lúc còn sống, bởi vì như họ, chết rồi thì rất khó để làm việc thiện nữa ư?
Mỗi dạng tồn tại sẽ có thế mạnh và hạn chế riêng.
Cũng như con người biết đi, con cá biết bơi, con chim biết bay. Con chim biết bay – đó không phải là năng lực siêu nhiên sao? Chỉ vì bạn nhìn thấy con chim nên bạn thấy khả năng bay của nó là điều bình thường. Nhưng một cái gì đó biết bay và bạn không nhìn thấy nó thì bạn bắt đầu thấy nó siêu nhiên – bạn sợ nó hoặc tôn thờ nó!
Rõ ràng, khả năng nhìn nhận của chúng ta bị giới hạn rất nhiều! Với những gì chúng ta nhìn thấy, chúng ta nhìn nhận theo cách khác. Với những gì chúng ta không thấy, chúng ta lại nhìn nhận theo cách khác.
Giờ đây, có bao nhiêu thứ chúng ta không nhìn thấy?
Hãy giơ bàn tay của bạn ra và nhìn vào nó. Bạn nhìn thấy bàn tay là vì bàn tay của bạn ngăn cản ánh sáng, đúng không? Bàn tay của bạn không cho ánh sáng xuyên qua nên bạn thấy nó.
Không khí cho ánh sáng xuyên qua nên bạn không thấy nó.
Gió cho ánh sáng xuyên qua nên bạn không thấy nó.
Những sự sống khác, những nguồn năng lượng khác cũng cho ánh sáng xuyên qua nên bạn không nhìn thấy chúng.
Vậy thì, một câu hỏi đặt ra là: có bao nhiêu sự tồn tại xung quanh bạn đã cho ánh sáng xuyên qua và bạn không nhìn thấy?
Ít nhất là gió và không khí, hai thứ này đã cho ánh sáng xuyên qua.
Vậy thì, giả sử có một số sự tồn tại, một số dạng năng lượng không cho ánh sáng xuyên qua thì bạn có nhìn thấy chúng không?
Không, đúng không?
Và giả sử có một số sự tồn tại, một số dạng năng lượng không có thuộc tính: không cứng, không mềm, không nóng, không lạnh, không sáng, không tối, không thơm, không thối… vậy thì bạn có nhìn thấy chúng và có chạm được chúng không? Có cảm nhận được chúng không?
Không, đúng không?
Nếu một thứ gì đó, bản chất của nó cũng như không khí, vậy thì bạn có chạm được nó không?
Cho nên, ở mỗi dạng tồn tại sẽ có những hạn chế riêng của nó. Chất rắn sẽ có hạn chế của chất rắn. Chất lỏng sẽ có hạn chế của chất lỏng. Chất khí sẽ có hạn chế của chất khí.
Cho nên, nhiều người thắc mắc: Có ma quỷ không? Có trời đất không? Có thần thánh không? Có niết bàn không?
Có thì sao? Nếu những giả sử ở trên là có thật và có Thượng Đế thật thì sao? Bạn vẫn phải sống tiếp cuộc sống của bạn.
Nhưng nếu những giả sử trên là không có thật (vì chỉ là giả sử thôi) thì sao? Bạn vẫn phải sống tiếp cuộc sống của bạn.
Cho nên, nếu bạn tin là có Thượng Đế thì bạn cứ tin, miễn là điều ấy giúp ích cho cuộc sống của bạn.
Ngược lại, nếu bạn tin là không có Thượng Đế thì cũng tốt, miễn là điều ấy giúp ích cho cuộc sống của bạn.
Bởi vì dù bạn tin là có hay không có thì bạn cũng đang tin vào một cái gì đó mà bạn thực sự không biết.
Chỉ là giây phút hiện tại này, bạn đang sống với tư cách một con người, với những lợi thế và những hạn chế nhất định của nó. Vậy thì, bạn cứ trải nghiệm sự sống này đã. Cái gì nên tới thì sẽ tới.
Nói riêng: Đọc xong bài này, bạn sẽ không tìm ra câu trả lời cho câu hỏi “Có thượng đế hay không?”.
Đó cũng chính là câu trả lời đó. Chúng ta thực sự không biết là có hay không.
***
Nhưng sự sáng tạo thì có thể có. Cũng có thể không. Tuy nhiên, để tốt cho chúng ta thì sự sáng tạo nên có. Nếu không thì mọi thứ sẽ lẩn quẩn. Mời bạn đọc thêm bài này.
***
Tác giả bài viết: mình – admin kênh Youtube Cùng Mình Hoàn Thiện Bản Thân – Đồng Tuyết Nhi.
Mình có kế thừa tư tưởng của Sadhguru để viết bài này. Và mình đang định viết thêm những bài tương tự.
Bạn có thể thưởng cho mình ly sữa để có thêm động lực viết lách và dịch thuật video về tâm linh, thông qua số tài khoản Agribank của mình: 1800 259 157 122.
Và hãy để lại số điện thoại của bạn, để sau này, nếu mình có thể in thành sách, mình sẽ gửi tặng bạn ạ. 😊
Còn như bạn muốn góp ý về chủ đề này thì liên hệ mình qua sdt 0979 254 124 nha.
Cảm ơn bạn ạ.
Xem thêm: Bùa ngải có thật không?