Thi thoảng
Thử những màu sắc mà bản thân không thích
Trồng những loài cây mà bản thân không thích
Cũng là một cách mở lòng.
Để thấy rằng: những định kiến trước đây về màu sắc; cái này hợp, cái kia không hợp… chỉ là tự đại, làm màu và cố chấp.
Không thử những cái không thích; làm sao biết được ngày ngày gần gũi, dần dần lại có thể thích.
Không thử những cái không thích, làm sao biết được mình còn có thể trở thành người như thế (chứ không phải chỉ là một cái tôi với tính cách này).
Mọi người nói chung, đều luôn muốn mình là người đặc biệt và tôn quý, để che đi nỗi sợ lẻ loi.
“Tôi là người có học thức”.
“Đó là tính cách của tôi”.
Thật ra, “khi bạn đã chạm được đến tự tính của mình thì bạn cần gì một tính cách nữa!”
Lúc cần trở thành người như thế nào, bạn sẽ trở thành người như thế đó.
Và, nếu không gỡ bỏ những định kiến mà bạn tự trói buộc mình, làm sao tâm trí bạn có thể mở mang?
Rằng màu vàng không phải là màu phản bội, màu đỏ không phải là máu lửa, màu trắng không phải là tang tóc…
Sự tai hại nhất của tri thức chính là gán ghép, định danh cái này cái kia, làm cho hoa nhãn thọ phải lên bàn thờ còn hoa nhài thì vùi xuống đất.
Bao nhiêu cái khung mà con người tự đóng, ngàn năm qua, cũng chỉ để yên tâm rằng mọi thứ đã được định danh và đi vào trật tự, để che đi nỗi sợ bất lực của mình.
Ừ thì vạn vật sẽ cùng với em chơi trò chơi này.
Đây là lúa và gạo là để ăn.
Nếu em đang ở Việt Nam, này, hoa cúc, đời em sẽ làm hoa cúng.
Nếu em đang ở Nhật Bản, ôi, nàng, nàng là biểu tượng của hoàng gia.
Ô hay, chỉ khi gỡ bỏ cái khung tự đóng cho mình, kẻ là người kia mới thấy muôn màu muôn vẻ của cuộc sống.
Vì chỉ có một lần này thôi.
(Mọi người đều nói có kiếp sau, nhưng nếu lỡ không có kiếp sau thì sao?)
Vậy nên, cứ trải nhiệm sự sống nhiều nhất có thể – một cách lành lạnh.
Cởi trói cho tâm trí mình, bạn sẽ thấy tự tươi mới của bản thân.
Xuân hạ thu đông, mỗi ngày đều là mới mẻ.
Từ giây này đến giây kế tiếp, bao nhiêu khoảnh khắc diệu kỳ.
Nếu không kết nối được với con người thì ta kết nối với thiên nhiên, với chính mình.
Sẽ không có chuyện chán sống chán đời, dù cho bao nhiêu thứ bủa vây. Càng mệt rã lại càng nghị lực.
Biết đâu, lúc thơ thẩn, sẽ còn học theo tư duy tích cực của người xưa, đi tìm thuốc trường sinh bất lão 😆😆.