Tôi đã quan sát thật nhiều bụi tre trước nhà, từ lúc tôi nhận thức được thế giới thì nó đã ở đó rồi.
Tôi quan sát lá của nó, từ lúc xanh non đến lúc ngả vàng, cảm thấy nó thay đổi cũng không kém gì những chỗ tôi đến, ở những nơi ngàn dặm xa xôi.
Tôi đã đi nhiều nơi ở Việt Nam, làm đứa con lưu lạc, chơi với tầng lớp thượng lưu và cả những anh em lừa đảo ở bến xe, có những lúc ở nước ngoài và ở nhà người khác nhiều hơn ở nhà, và trong những lúc đi thang máy, nhìn cánh cửa từ từ khép lại, bỗng nhiên lúc đó nhớ nhà da diết, trong phút chốc nhỏ bé, chỉ muốn ngồi sụp xuống, khóc cho hết ra.
Cuộc sống nhiều nhân duyên, người muốn ở nhà thì phải đi nhiều, người thích xê dịch đó đây thì lại không có cơ hội.
*
Nửa năm nay, tôi cắt bớt hàng hóa, phải từ từ, bởi vì khi dính vào một thứ gì đó thì rất khó bỏ. Mức độ khó cưỡng của “nghiện bán hàng” cũng không thua những người nghiện cafe, thuốc lá, trai gái, quyền lực…
Nếu không cắt bớt thì một ngày nào đó, số lượng hàng sẽ hơn 100, và rồi tôi sẽ lặn ngụp suốt ngày trong hóa đơn và hàng hóa.
Giống như một số người đi làm từ thiện và bị nghiện đến kiệt sức. Chỗ này có người khổ, chỗ kia có người khổ, đâu đâu cũng khổ, nhưng đời người có hạn, sức lực cũng có hạn.
Tôi cũng hủy bớt những lời hứa hẹn, đi ít lại, dù vẫn còn thích nhiều nơi ở Trung Quốc, nhưng tôi biết rằng còn có một nơi đẹp hơn cần trải nghiệm khi còn sống, đó chính là bến sông.
Bến sông có nhiều thứ. Tôi thường nằm võng dưới bến sông, hàng giờ như vậy. Những lúc đến nhà bạn bè chơi, tôi cũng xuống bến sông nhà nó, ngắm nhìn cây cỏ và nước, thẩn thờ… Tôi có cảm giác vui của riêng tôi, thứ hương vị không chia sẻ được.
Thay vì mệt mỏi với kẹt xe, chờ đợi, lạc đường và những món lạ khó ăn…, tôi thích ở nhà tận hưởng, nằm vắt vẻo trên ghế, đi dạo trong sân nhà, ngắm nghía cỏ cây…
Cái gì sở hữu rồi thì chán, đi nhiều quá sẽ chán, ở nhà nhiều quá cũng chán, nhưng với tôi thì ở nhà còn lạ hơn đi du lịch, bởi vì hôm nay bước ra, cái cây tôi thích đã đồng hành cùng tôi thêm được 1 ngày nữa, lá của nó đã to hơn rõ rệt.
Cảm thức “có rồi thấy chán” không phải chỉ có trong công việc hay tình yêu, mà có trong mọi thứ, vì tâm lý con người là vậy. Nó không thích mãi một cái cũ. Nó thích cái mới để tiếp tục thu thập cho chính nó.
Vượt qua được cảm thức này thì ít bị chi phối bởi tâm trí hơn.
Vẫn là một con người có tình có nghĩa.
*
Tôi thích nằm dài trên võng xem nắng chiều…, bước lững thững ra sân xem nắng chiều, hoặc nằm vắt vẻo trên ghế xem tia nắng hôm nay như thế nào…
Và khi trên mạng đầy những hình ảnh check in du lịch, mua sắm khui hộp, tôi lại thích tận hưởng khoảnh khắc một mình, ngồi khuỵu chân bên chiếc ghế cũ, đọc những quyển sách đi cùng thời gian, giá không đến một thỏi son, nhưng chất chứa trong đó bao nhiêu dư vị của kiếp người.
Nhấp chén trà, nếm cái mà cổ nhân gọi là “vị đạo”.
Để thấm tháp thêm cuộc sống và bình thản hơn với nó, dẫu có gì xảy ra đi nữa, cũng không đổ gục, như lời của thầy Ký Hiến Lâm:
“Giữa dòng chảy lớn của vũ trụ, không vui quá, cũng chẳng sợ hãi.”
Không cần thiết phải có một căn nhà thật to vì tôi cũng không thể nào ngủ hết, lại lãng phí của thiên nhiên. Không cần những bữa ăn đắt đỏ độc lạ, bởi vì khi cuộc sống có ý nghĩa… thì những món bình thường cũng ngon vì hạnh phúc.
Chủ nghĩa tiêu dùng sẽ luôn thúc đẩy mua cái mới, phiên bản mới nhất, sản phẩm tân tiến nhất, check in những nơi hot nhất, món ăn mới lạ nhất…
Như tôi đã từng thấy vào những ngày nghỉ lễ, mọi người chen nhau check in đến ngạt thở…
Nếu cần phải đi, tôi sẽ chọn những lúc vắng nhất, để trải nghiệm không gian lúc tĩnh lặng.
Nói như thế không có nghĩa là tôi an phận, sống lười nhác trong sự thiếu thốn và khúm núm.
Tôi vẫn làm việc để nuôi chính mình, chỉ là sẽ không bán mạng để theo đuổi mục tiêu “bằng bạn bè”, “mỗi năm một lượng vàng” hay một chiếc xe mới, một cái điện thoại đời mới… vì nếu không khéo, tôi sẽ chết trước khi thực sự sống.
Tôi đã sống cho ước mơ phổ biến tư tưởng các vị thầy.
Tôi đã đấu tranh cho cái mà tôi nghĩ là đúng.
Nhưng giờ đây, càng về già – 30 tuổi đã đủ gọi là già – nếu không thì đợi đến lúc chết ư?
Tôi muốn sống cho chính tôi nhiều hơn, cho tính cách này, cho những sở thích của nó. Một hiện thân khác của chính nó, trước 2018.
Nhiều người chê tôi gàn dở, nhiều lời, vô tâm, thiếu ý tứ… Không sao. Tôi vẫn sống như chính mình.
Cũng có người bảo tôi 30 tuổi rồi, xương cốt không hợp để học múa nữa, có múa cũng không dẻo, không đẹp như những người tập từ nhỏ. Tôi biết chứ, nhưng chỉ cần không chết, tôi sẽ đi cùng nó. Tôi là kiểu người chấp niệm như vậy đấy.
Thật ra, nếu không phải vất vả cơm áo gạo tiền và có rủng rỉnh tiền tiêu… thì xu hướng nghiệp lực của mỗi người sẽ bộc lộ ra rõ nét.
Có người thích tụ họp ở quán nhậu, bán bar, có người thích tụ họp ở câu lạc bộ nghệ thuật.
Có người thích ngồi lê đôi mách, có người thích thư viện, thư phòng.
Có người thích mua sắm, có người ăn uống, có người thích chinh phục và tán tỉnh…
Niềm vui thường ngắn ngủi.
Chỉ còn lại ý nghĩa của trải nghiệm.
Chính là được sống.
Bất cứ khi nào tâm an thì cuộc sống sẽ trở thành dễ chịu.
*
Tôi hình dung như thế này: tôi muốn sống làm sao để dẫu có bị gió bão cuốn bất ngờ, hay đang ngủ chết ngang, cũng không có gì hối tiếc!
Học cách bỏ qua những khổ đau và giày vò…
Dẫu như thế nào cũng vươn về ánh sáng, không trả thù vì nó chỉ làm đau khổ sâu hơn.
*
Cuộc đời vốn không có cố hương, nơi nao bình yên, nơi đó là nhà.
*
Rồi mở máy nghe cuộc gọi từ khách hàng, thương lượng về nhuận bút của một bài viết, hay chỉ đơn giản là hái chút rau cho bữa cơm hai chén đã no.
Cuộc sống chỉ có hai chén cơm thôi…