Hôm kia mình chạy xe ngoài đường và lỡ cán qua xác 1 con gà đã chết. Con gà to hơn bàn tay, đã bị nhiều người chạy qua cán nát giữa đường nên mình né không kịp (cận thị mà quên đeo kính nên chạy 20 km/ h vẫn không né kịp).
Chạy qua xong, mình quay xe lại, đem con gà đi chôn. Đó là thói quen từ nhỏ của mình vì mình không thích những cảnh tượng “máu rơi thịt nát”. Dù sợ máu và xác chết như thế nào thì mình cũng phải mai táng cho nó.
Nhưng mình nhắc nhở bản thân “đây là điều không thể tránh khỏi trong cuộc sống” và “thể xác đó không còn đau nữa, nó chỉ là một mảnh vật chất đã xong”. Phải nhắc như vậy để không ám ảnh hình ảnh đó, vì nếu bị ám ảnh thì nó sẽ đi sâu vào kho lưu trữ ký ức và tạo thành nghiệp sau này.
Mình nhìn thể xác nhão nát của con gà, hốt từng mảnh thịt, mắt, mỏ và ruột trong VÔ NIỆM, và không nảy sinh ý muốn gì, rồi bưng đi chôn.
Một chị khác đi ngang, ban đầu không quan tâm xác con gà nhưng khi thấy mình bưng cái xác, lay hoay tìm chỗ chôn thì chạnh lòng hay sao đó, chị quay ngược lại, đi tìm cái leng giúp mình đào lỗ chôn.
Ở đây không liên quan gì đến đạo đức. Bạn có thể ăn thịt gà, có thể ăn thịt chuột, vô tư, nhưng khi thấy thể xác của nó phơi ngoài đường một cách lõa lồ và trần trụi, bạn có thể giúp nó che lại và chôn cất, không vì gì cả, nó không thể sống lại, nhưng nói như thế nào nhỉ…
Thật khó diễn tả ý mình muốn nói….
…
Uhm rồi sau đó…
Mình lên xe chạy tiếp về nhà.
Mình ước mọi người đều được chết toàn thây, toàn vẹn, bởi vì mỗi ngày có quá nhiều tai nạn giao thông và những cái chết không toàn vẹn. Mình chỉ cầu mong bấy nhiêu thôi.
Và mình nghĩ về ngày mình chết bình an trên giường hay trên ghế, bên cạnh vườn hoa đang nở và thơm, như vậy là mình đã sống một cuộc sống thành công rồi. Mình phải luôn nghĩ như vậy để ý niệm đó đi vào kho lưu trữ nghiệp và sau này trở thành hiện thực. Nhiều người thích một cái chết oanh liệt và ngoạn mục nhưng phong cách của mình chỉ thích chết bình yên.
Cuộc sống có rất nhiều nhân duyên. Nếu mình lao đầu ra xe tải vào 6 năm trước thì sẽ không có mình hôm nay.
Mỗi người mình gặp, mình biết… đều là một nhân duyên nào đó.
Việc mình cần làm là sửa đổi bản thân để mình có thể chạm đến người khác một cách tốt hơn, chứ không phải chửi, bắt nạt và đe dọa như mình vẫn thường như thế.