Có người ham tu đến mức đang ngồi thiền mà nghe con cái kêu, hoặc ai đó gọi tên mình là máu dồn lên não vì cảm giác bị mất công phu… mà không biết rằng tức giận tăng sẽ khiến chất adrenaline được giải phóng nhiều hơn và làm tăng nguy cơ đau tim.
Có người kỵ đồ mặn, thịt cá đến mức nếu ai đó ăn mặn mà vô tình dùng đũa gắp thịt, gắp thức ăn cho họ… thì họ sẽ nổi điên lên, mà không biết rằng khi họ nổi điên, chất “catecholamine” được sinh ra sẽ làm tăng đường huyết, tăng axit béo và tăng độc tố gây hại cho gan, huyết dịch.
Có nhiều người kỵ hóa chất đến mức khó chịu khi phải dùng bột giặt từ hóa chất, mà không biết rằng khi họ khó chịu, não bộ sẽ tự sinh ra hóa chất cortisol gây tăng huyết áp, tiểu đường, suy giảm hệ miễn dịch, tiêu hóa, thần kinh…
Cũng có người thích dùng hóa chất cho tiện, thích ăn nhiều thịt cho mạnh mẽ, uống nhiều rượu, kết quả là ngộ độc gan thận, táo bón, gút, suy giảm chức năng sinh sản… vì chất tăng trọng trong thịt, chất kích thích trong rượu bia…
Tôn sùng hóa chất hay bài trừ hóa chất, tôn sùng thịt hay bài trừ thịt… kết quả đều ngốc như nhau.
Trong cuộc sống, có những trường hợp phải dung hòa. Thế giới này là nhị nguyên, nếu bạn thấu hiểu nhất nguyên thì đó là tốt, nhưng nếu bạn mang lối tư duy đó vào cuộc sống nhị nguyên thì rõ ràng, bạn là người không biết cách sống.
Bạn bảo không có ai đúng, không có ai sai; xét về nhất nguyên thì nó là đúng. Từ góc nhìn tạo hóa thì đúng sai đều có vai trò và nghiệp lực của nó.
Nhưng nếu bạn là một luật sư và bạn nói tội phạm không sai thì sẽ không ai tuyển dụng bạn. Rõ ràng bạn không biết cách sống. Xã hội nhị nguyên sẽ xem bạn là vô dụng, không biết phân biệt đúng sai. Bạn không dùng được.
Nếu người yêu bạn bị bắt nạt và bạn nói kẻ bắt nạt cô ấy/ anh ấy… cũng không sai… thì rõ ràng bạn thiếu khôn ngoan.
Bạn đúng nhưng bạn không khôn. Bạn không biết cách sống trong xã hội.
Bạn biết rằng sắc đẹp và tiền bạc sẽ chỉ câu dẫn những người đến với bạn thông qua ngoại hình và của cải, và bạn khinh thường sự thô thiển đó, và bạn sống như một kẻ lôi thôi, thiếu thốn và rúm ró… Một khi bạn chọn cách sống đó, bạn cũng sẽ mất cơ hội gặp được những người chân chính, bởi vì cuộc sống không đẩy cho bạn 100 % người tốt hay 100 % người xấu. Trong đám đông hỗn loạn đó, vàng và cám đều có mặt.
Và trong thời đại này, chỉ cần xinh đẹp, nóng bỏng hoặc nhiều drama, hoặc đổ nhiều tiền vào quảng cáo là trở thành người nổi tiếng. Nhiều người nổi tiếng mà chẳng có tài năng hay đóng góp gì cho xã hội, đơn giản chỉ là chi tiền cho nhiều quảng cáo xuất hiện và dần dần họ đứng trên thảm đỏ.
Trong khi đó, những nhà nghiên cứu hay những anh hùng lao động đời thường lại trở thành những kẻ vô danh. Hiển nhiên, họ cũng chẳng cần cái danh đó, nhưng ở đây đang nói đến bối cảnh mà con người trở nên hời hợt và các giá trị thực sự bị lãng quên, những người có tài năng, học thức và phẩm chất bị lãng quên, trong bối cảnh đó, bạn sẽ chọn sống như thế nào?
Bạn sẽ không học tập và rèn luyện nữa, sống như một kẻ lười biếng và không có chí cầu tiến?
Cuộc đời thật ngắn ngủi và giả tạm, nhưng trong lần hiện hữu này, bạn không muốn trở thành phiên bản tốt nhất của mình sao? Bạn không muốn trải nghiệm những tinh hoa của cuộc sống sao?
Bạn không muốn nỗ lực để thay đổi, lột bỏ phiên bản cũ và mỗi ngày một tiến hóa lên phiên bản cao hơn, tinh túy hơn, thông sáng hơn sao?
Và trong hành trình nhân sinh vô tận này, bạn muốn là một linh hồn tiến bộ hay một linh hồn thụt lùi?
Bạn hoàn toàn có thể trở thành một linh hồn học hỏi, thay đổi và tiến hóa. Mặc dù không biết kết quả sẽ đến đâu nhưng chắc chắn bạn không muốn đi lùi. Lúc nào bạn thấy mệt thì dừng lại, để nó tự trôi, đó cũng là một cách sống, nhưng ít nhất, bạn sẽ không để nó đi lùi.
Và khi bạn biết rằng ăn sạch, sống lành mạnh thì cũng chết, hoặc lỡ xui xẻo bị tai nạn cũng chết, thì bạn sẽ chọn ăn bẩn, nạp nhiều hóa chất, uống rượu, hút thuốc, thức khuya, ăn chơi và tình dục vô độ; hay bạn vẫn chọn sống lành mạnh?
Khi một con người nhận thức sâu sắc rằng họ sẽ chết thì thái độ của họ đối với cuộc sống sẽ cho thấy tầm nhìn và sự thông thái của họ.
