Chị Trâm hỏi mình: em có thể viết về chủ đề làm cha mẹ không? Chị muốn nghe chia sẻ của em, từ góc độ một người con…
Em lười chủ đề này quá, nhưng lỡ hứa rồi.
Em thấy nhiều người làm cha mẹ mà bệnh lắm. Kaka, thiệt. Bài này văn phong hơi mất dạy chút hé. Ai chịu không nổi, tự ái thì né ra nghe.
1. Đừng phát xít nữa
Bạn thích cái này, con bạn thích cái kia.
Bạn thấy gỏi cuốn chấm nước mắm mới ngon, con bạn thích chấm muối.
Đừng bắt nó ăn vì bạn nghĩ ngon.
Đừng bắt nó sống vì bạn thấy đúng.
Hãy cho nó thở hơi hở của nó. Đừng để nó chết ngạt bởi những suy nghĩ và ước muốn của bạn.
Nó thích ngành gì kệ nó. Bạn thích ngành đó quá thì bạn đi học đi.
Đừng ác ôn theo kiểu “mẹ chỉ nghĩ cho con thôi”, “tao là đang tính cho mày”…
Ác ôn lắm, bớt giùm… Cho con mình được chọn cuộc đời nó thích. Nó chọn sai thì sau này chọn lại, ít ra trong những ngày này, nó vẫn hạnh phúc.
Bớt xía vô sở thích và lựa chọn của con, như vậy là tham lắm, muốn xâm chiếm cuộc đời con mình luôn hả?
2. Sống cho ra hồn
Muốn con cái vui vẻ thì bạn phải sống vui vẻ. Khi nhìn cha mẹ hạnh phúc, đứa con cũng hạnh phúc theo.
Dù cuộc sống có khó khăn như thế nào, mỗi khi đứa con nghĩ về cha mẹ mình, nó đều cảm thấy còn chút niềm tin, còn động lực để phấn đấu.
Chứ sống chung với những người mà lúc nào cũng đau khổ thì bầu không khí đó nặng nề lắm, chỉ muốn vùng ra ngoài bỏ chạy thôi.
Nếu chồng/ vợ của bạn ngoại tình và bạn không hạnh phúc được với họ nữa thì chia tay vì ít nhất, có thể 1 mình bạn khổ thôi, con bạn không bị ảnh hưởng bởi bầu không khí đó.
Thà vất vả thể xác mà tinh thần bình yên.
Chứ bầu không khí mà cha mẹ căng thẳng, nó còn khó thở hơn bầu không khí cô độc một mình.
Cái này không phải nghiên cứu, mà thực tế luôn: cha mẹ căng thẳng thường tạo ra những đứa con trầm cảm và biến thái, vì năng lượng độc hại mà họ mang lại.
Đừng ích kỷ mà nghĩ “con nít có biết gì!”.
Không, nó rất nhạy cảm với cảm xúc và tinh thần của người khác.
Chỉ có bạn mới không biết gì ak!
Bớt “tự cho mình hay” lại!
Quan sát con và hạn chế can thiệp, chỉ can thiệp khi thật cần thiết, bạn sẽ thấy tụi nhỏ nhạy cảm hơn bạn nhiều, chân thật hơn bạn nhiều.
Còn nếu nó dối trá, đa phần là nhờ bạn nuôi dưỡng, dung túng hoặc không biết cách dạy. Ngừng đổ lỗi cho xã hội đi. Xã hội đầu tiên mà nó tiếp xúc chính là bạn.
Hãy sống cho ra hồn, con bạn sẽ có hồn theo.
3. Đừng làm con bạn mắc ói
Nếu bạn chơi số đề, cờ bạc, rượu chè, ngoại tình…, phạm lỗi tùm lum… rồi bạn nói đạo lý với con bạn… thì xin thưa, mắc ói lắm!
Nó mắc ói khi nghe bạn nói đạo lý ak, không lẽ nó nôn mửa trước mặt bạn…
Nhưng nó không nói cảm giác của nó đâu! Ít đứa nói lắm.
Và nếu bạn tham nhũng, hại người… rồi bạn góp ý cho con bạn cái này cái kia thì con bạn chỉ cảm thấy ghê tởm. Nhưng nó cũng không nói cho bạn biết đâu. Tại sao phải nói chứ, và nó cũng không dám nói, chỉ âm thầm chịu đựng thôi.
Thế là, bạn cứ tưởng rằng hay và bạn cứ sống như vậy. Những đứa trẻ thường sẽ không vạch trần vì tụi nó không có nhu cầu bóc phốt cha mẹ mình.
Vậy nên, bạn phải sống đoan chính. Con bạn tự nhìn và học hỏi. Đừng để cách sống của bạn khiến nó buồn nôn.
Hãy sống sao cho mỗi khi nghĩ đến bạn, nó đều cảm thấy bạn là nguồn cảm hứng, là tấm gương hoặc ít nhất là một người cha, người mẹ xứng đáng!
4. Đừng nghĩ bạn khôn hơn con cái.
Vì sao? Vì thái độ đó rất đáng ghét. Hê hê. Bạn có biết khi bạn nói với con cái rằng bạn khôn hơn, sành đời hơn, rằng chúng ngu… thì bạn rất đáng ghét không?
Trong khi bạn thao thao “tao đẻ trước mày, tao sống tới tuổi này rồi…” thì con bạn đang khinh trong bụng chứ chẳng thấm thía gì câu đó đâu, nó đang khinh trong bụng ak. Những lời đó không có tác dụng gì cả, chủ yếu bạn tự nói tự nghe, tự hả hê đàn áp con cái thôi, chứ đứa con không thấy như vậy.
Nó có cái ngu của nó và trong nhiều trường hợp, bạn cũng có cái ngu của bạn, ok?
Hiển nhiên, có thể trong tình huống đó, bạn khôn hơn nó thật, nhưng khi bạn tỏ vẻ như vậy thì con bạn chỉ ghét bạn thôi. Thế lại thành ngu.
Khôn là khéo léo dẫn dắt để con bạn không ghét bạn, tự giác hỏi ý kiến của bạn, hoặc tự nghi ngờ giải pháp của nó.
-) Giải pháp đơn giản hơn là: Bạn nói rằng cách nghĩ của nó cũng có lý (vâng, nó luôn thấy như vậy), nhưng trước đây bạn đã trải qua tình huống đó rồi, và bạn chọn cách kia thì ok hơn. Nhưng nếu nó vẫn nhất quyết thì ok, để nó làm. Trong nhiều trường hợp, người ta cần quả báo mới tỉnh ngộ. Con bạn cũng chỉ là 1 chúng sinh. Hãy cho phép nó trả giá và tự khắc phục, để nó nhớ và bớt ngạo nghễ. Nó cũng ngạo nghễ như bạn vậy.
Và bạn nên hỗ trợ nó khắc phục hậu quả chứ không phải đi khắc phục giùm nó. Nhớ giùm nghe, hỗ trợ khắc phục chứ không phải khắc phục giùm. Để nó không cảm thấy bị bỏ rơi nhưng cũng thấm thía hậu quả.
Đừng dạy con cái thành những kẻ gây họa cho xã hội. Còn như con bạn ngu đến mức nhảy lầu thì tất nhiên phải trói nó rồi, tùy mức độ ngu mà xử lý hé.
Nhưng nhớ rằng, khi bạn nói nó ngu – bạn khôn – thì chắc chắn bạn ngu rồi! Chắc luôn! Ngu vì không biết im cái miệng lại, nói ra cho hả hê rồi bị con mình ghét thêm ak.
Bạn phải kết thân với nó, để nó tin tưởng bạn, rồi mới góp ý nhẹ nhàng và nói ít thôi, không lải nhải.
5. Đừng bao giờ nói những câu như “Tao đẻ mày được thì tao giết mày được” hoặc kể công như “Tao đẻ mày ra, nuôi mày từng ngày biết bao nhiêu vất vả, thế này thế kia…”
Đó là những câu phát xít nhất vì nó khiến đứa con cảm thấy thất vọng tột độ. Nó sẽ cảm thấy bất lực vì không được chọn bụng sinh ra và hối hận vì có một người cha, người mẹ phát xít như bạn.
Cho người khác ăn không có nghĩa là được quyền xúc phạm họ. Bạn càng kể lể công sức, con cái càng không biết ơn vì nó chỉ thấy bạn toan tính và đáng ghét. Dù bạn vất vả thế nào nó cũng không quan tâm đâu, vì bạn đáng ghét á… Khi bạn đáng ghét thì bạn chết người ta cũng chẳng quan tâm. Đừng nghĩ bạn hy sinh nhiều rồi kể công là hay. Ngu lắm.
-) Giải pháp là: nếu vất vả quá mà con bạn vẫn ăn chơi thì bạn không cung cấp tiền cho nó nữa vì bạn hết làm nổi rồi, bạn có thể ngồi thương lượng với nó, rằng nhà mình cần chi tiêu những khoản này, nên sắp tới có lẽ không cho nó tiền như trước nữa… vì sợ không đủ chi tiêu. Như vậy, nó sẽ nắm được tình hình và chấp nhận.
Nó không chấp nhận thì cũng phải chấp nhận. Nếu nó vẫn nghĩ rằng bạn rất giàu, làm sao mà nghèo được thì bạn có thể bảo rằng bạn đã thế chấp tài sản và sắp phải thanh toán, đại loại vậy…
Chứ bạn kể bạn khổ, khóc lóc kêu gào mà vẫn cho nó tiền ăn xài thì xin thưa, còn lâu! Còn lâu nó mới thay đổi!
Bạn dạy không nghiêm, tiếp tay cho hành vi phá sản thì lỗi của bạn chứ ai! Vừa.
***
Bài dài rồi hé, dừng thôi.
Chửi nữa bị ghét nữa kaka.