Đừng biến yoga thành thứ tiêu chí khốn khổ. Nếu không tập yoga, bạn vẫn có thể sống tốt, sống thuần nhiên đạt đạo. Yoga chỉ là một cách thôi. Cũng như ngoài Tây y thì còn có Đông Y, Khí công, Dưỡng sinh và Âm nhạc trị liệu…
Mình không có tư thù gì với môn yoga mà mình chỉ lười hơn mọi người thôi, chứ mình vẫn thích. Và cũng không phải vì mình lười tập yoga nên chê yoga.
Bạn phải biết, mình là người giới thiệu cho hơn 100 trăm khách hàng của mình, học yoga ở những nơi phù hợp với họ, cả fan Sadhguru và Gurudev, và không có tiền quảng cáo gì cả. Nên không ai có tư cách bắt bẻ mình ở đây hé.
Mình viết bài này cũng không thể bôi bác yoga, vì những người thấy được tác dụng thực sự của nó sẽ không vì vài lời chém gió này mà quay xe. Phương pháp nào cũng có cái hay của nó, và tất nhiên, cũng có hạn chế của nó, ví dụ như người tàn tật thì chắc chắn không tập được rồi, nhưng họ sẽ thực hành yoga (chan hòa) ở một dạng khác.
Mình thấy như vầy. Nhiều chị nhắn tin cho mình và nói vì bận việc a, b, c gì đó, nhà có đám giỗ tiệc tùng gì đó… nên ngưng tập 1 ngày và cảm thấy cắn rứt quá. Mình la chị ấy ngay.
Phải thiết lập tư duy này: nếu bạn ngưng yoga 1 ngày, 2 ngày, thậm chí 1 tuần…, nó cũng không có gì nguy hiểm hay sa sút cả. Bạn đã không bỏ lỡ điều gì cả!
Nhắc lại lần nữa: Bạn không bỏ lỡ điều gì cả!!!
Thường mọi người nghĩ rằng tụng kinh, quỳ lạy, tập yoga thì ngày ngày phải hành trì như vậy với đủ công phu. Nếu siêng năng mà đạt đạo thì con trâu siêng hơn bạn nhiều. Ngày nào nó cũng đi cày.
Nếu thực hành tâm linh trở thành quán tính, thành sợi dây trói buộc bạn, mà không nâng cao nhận thức của bạn, khiến bạn buông ra là sợ hãi, cảm giác tội lỗi, cắn rứt, uổng, tiếc… thì nó lại càng nguy hiểm hơn.
Bạn phải tự hỏi mình câu này: Bạn đã ngày càng tự do hơn, hay bị ràng buộc nhiều hơn?
Phải cẩn thận với con đường giải thoát của bạn.
Không có gì phải tiếc nếu ngày đó quên tập yoga! Bạn phải tháo sợi dây buộc vào cổ mình, phải cởi trói cho chính mình, để tự do ngay cả trong tâm linh, nếu không thì nó sẽ là tâm thần! Thiệt luôn!
Có câu chuyện rằng Bá Dơ ngày nào cũng gõ chuông tụng niệm, với tâm nguyện rằng đủ 50 năm tinh tấn thì ông ta sẽ được vãng sanh. Một ngày đẹp trời, Thượng Đế hiện ra và bảo: “Hãy đi cùng ta”. Bá Dơ mở quyển sổ ghi chép, tính toán lại và bảo: “Không được, Thượng Đế ơi, con còn 1 ngày nữa mới đủ 50 năm!”
Câu chuyện này mình vừa bịa ra thôi, chúc các bạn buổi sáng vui vẻ không quạo và có thể co dãn cột sống 
.


À, quên,
Ở Việt Nam có fanpage Isha Vietnam là trang chính thức của Isha, hỗ trợ tư vấn các bài yoga, và có nhóm zalo tư vấn các bài thực hành của Sadhguru nữa (https://zalo.me/g/fgqzjp564 – nhóm của Isha).
Mọi người có thắc mắc thì vào đó hỏi, chứ hỏi mình thì mình sẽ trả lời theo suy nghĩ cá nhân – 90 % là sai và cực đoan rồi 

Còn cái vụ mandala thì mình nghĩ như vầy: nếu ai đó tập được 40 ngày liên tục thì rất tốt, nó thành quán tính, thói quen, khiến mình sau này đều siêng năng tập hơn, ít bị con lười rủ rê ngụy biện hơn (mình chúa lười luôn).
Với 40 ngày là đủ 1 mandala, đủ tạo thành sự chuyển hóa về mặt cơ thể và năng lượng. Sau đó, nếu không duy trì được mỗi ngày thì 1 tuần tập 2 lần cũng được.
Và không có vấn đề gì nếu mình không giữ được chuỗi 40 ngày liên tiếp. Nhưng giữ được thì tốt hơn nhiều.
Với mình, dù là yoga, tụng kinh, hay ca múa, hay bất cứ cái gì mà mình gắn cuộc đời mình vào, mình phải để nó… sao cho thoải mái nhẹ nhàng, chứ không phải trở thành áp lực hay thứ tiêu chuẩn phải gồng gánh. Hôm nào sẵn sàng thì tập, không sẵn sàng hay đang ức chế gì đó thì không cần tập.
Buồn cười 1 cái là nhiều người ban đầu vốn hồn nhiên, tự nhiên chuyển sang hệ tâm linh thì bắt đầu bối rối khó sống luôn
.

Vậy thì thà quay về với cuộc sống bình thường, sống bình thường mà tiêu dao thì chính là pure tâm linh rồi.
Pure: thuần khiết, nguyên chất 100 %.
Viết tới đây mà không quảng cáo đường thốt nốt nguyên chất 100 k/ kg thì đúng là phụ lòng vũ trụ.
Các món khác xem tại cayhoala.com nha.