Em thích hương sen đồng đến mức… sau này khi em chết, em sẽ phủ lên người thật nhiều hoa sen, ướp trong hương thơm của sen.
Mọi người bảo em nói khùng, em bảo: em sẽ không chết sao? Sẽ chết mà. Ít nhất, em muốn sắp xếp nó trong khả năng có thể.
Em ít chơi bời, cố gắng sống lành mạnh, ít đi xe cộ… cũng là vì muốn bản thân mình, nếu có chết cũng chết duyên dáng một chút về thể xác.

Sống nghệ thuật, chết cũng nghệ thuật, cho nên phải có hương sen. Ướp cho thơm rồi đem hỏa táng. Em không thích chôn vì sau này phải bốc mộ lu bu hậu thế, lại làm tốn đất, tốn mồ mả xi măng.
Với thi thể nằm trong quan tài ngột ngạt lắm, lại thối rửa nữa, em không muốn. Mà chết xong chôn ngay thì không có nên thơ, nên ướp hương xong rồi hãy nướng.
Em cũng đã viết di chúc từ 3, 4 năm trước rồi. Mọi người nghĩ em viết chi sớm vậy, nhưng em rồi sẽ chết mà, và mọi người cũng vậy.
Em không biết mình sẽ chết khi nào, vậy thì chuẩn bị cho cái chết từ bây giờ, sau đó tập trung sống cho trọn vẹn thôi.
Nên em luôn cháy hết mình trong công việc và mọi thứ, vì em không có gì vướng víu nữa. Lúc trước em từng bị ám ảnh bởi cái chết nhưng bây giờ thì không nữa. Em đã viên mãn với nó rồi.
Ngày tháng sau này, em sắp xếp từng thứ một, dần dần cho gọn gàng, để em sống tự do, sống như tự tính của mình.
“Chúc bạn nở rộ nhất, không phải để phục vụ hay hy sinh” (Sadhguru)