Gặp lại hàng xóm cũ. Trong lúc ngồi nói chuyện, mình chợt thấy lại mình của năm đó: suốt ngày đem đồ chơi qua nhà hàng xóm chơi, tối tối lại rủ cô con gái của Dượng cùng mấy đứa nhỏ chơi trò đốt đèn, tước lá chuối khô đốt lửa, rồi lấy bọc đốt quấn thành ống rọi… Cứ chơi dưới ánh trăng như thế, không biết muộn phiền.
***
Gặp lại hàng xóm cũ
Đã mười lăm năm rồi
Tóc xanh thành điểm bạc
Năm tháng cũng dần trôi.
Ngày xưa còn thơ bé
Hay qua nhà Dượng chơi.
Mấy cô em gái nhỏ
Bày biện đủ trò cười.
Ngày Dượng, Dì ra Bắc.
Cô bạn nhỏ cũng đi.
Chỉ căn nhà ở lại.
Hàng xóm mới dọn về.
Thời gian, ai biết được
Còn có thể gặp nhau?
Dượng vẫn nhìn ra cháu?
Bùi ngùi, than: quá mau!
Người xưa là người cũ
Mà ký ức lại về
Mình lại là đứa trẻ
Năm đó, của làng quê.
Thời gian, là cuộc sống
Cuộc sống là mưu sinh?
Cuộc sống là ly biệt
Cuộc sống hóa tâm tình.
Quê hương ai không nhớ?
Chưa xa đã nhớ rồi
Đêm đêm, nghe đất thở
Những ước vọng xa xôi.
Ngày mai, nền đất ấy
Sẽ trù phú tốt tươi
Người đi xa, trở lại
Nắng ấm lại vui cười.
Cuộc đời thì ngắn lắm
Và chỉ một lần thôi.
Bao nhiêu thì cũng đủ.
Hạnh phúc ấy vui rồi.
****
Bài thơ của Ngô Nhân Tĩnh
Phiên âm:
Tinh trung tự cổ hữu hà kỳ,
Thoại dĩ đầu cơ cánh hướng thuỳ?
Thế ái khiêm cung đa kiến tín,
Thời tao khủng cụ mỗi sinh nghi.
Giang sơn hữu mộng ngu thần niệm,
Thân sự vô liêu thánh chủ tri.
Tảo vãn bằng thiên thi diệu thuật,
Miễn giao lạc thác cửu thê trì. (Ngô Nhân Tĩnh)
Tạm dịch nghĩa:
Một tấm lòng trung xưa nay có mấy ai
Kiếm người nói chuyện hợp nhau lại càng khó hơn
Lòng bác ái trên đời thấy nhiều mới tin
Những chuyện gặp phải trong đời chỉ khiến lòng thêm nghi ngờ.
Giấc mộng giang sơn chỉ nằm trong tâm niệm của người ngu thần
Thân này không có chỗ dựa, thánh chủ có biết?
Sáng chiều cứ theo nhịp độ huyền diệu của trời đất
Miễn sao tấm thân côi cút này có thể nán lại thêm chút nữa.
Nguyên văn:
精忠自古有何奇
話已投機更向誰
世愛謙恭多見信
時遭恐懼每生疑
江山有夢愚臣念
身事無聊聖主知
早晚憑天施妙術
免敎落魄久棲遲