Ở miền Nam Ấn Độ, có một câu tục ngữ về cách mà một cây dừa sống một đời hữu ích. Khi nó còn sống và khi nó chết, mọi bộ phận của nó đều hữu ích, thậm chí sau khi nó chết.
Tương tự như vậy, con người cũng có cơ hội, rằng khi chúng ta sống, chúng ta có thể hoàn toàn có ích và đóng góp cho cuộc sống xung quanh mình. Và tương tự như thế, chúng ta vẫn có thể đóng góp thậm chí sau khi cuộc sống kết thúc.Hiến tạng là một khả năng như vậy, rằng nếu chúng ta có thể tạo ra sự khác biệt cho một cuộc sống khác, thậm chí sau khi cuộc sống của chúng ta kết thúc thì đó là một khả năng tuyệt vời mà con người nên tận dụng.
Trong văn hóa của chúng ta, không có sự tôn vinh sau khi chết. Trong vòng vài giờ sau khi một người chết, thi thể của người đó bằng mọi cách sẽ bị đốt cháy, hỏa táng là cách thức.
Vì vậy, khi điều đó…, là thế này, nếu chúng ta có thể tận dụng các cơ quan của người chết để thay đổi một cuộc sống khác thì đó chắc chắn là một điều tuyệt vời, nhưng cũng có khía cạnh khác về điều này.
Mỗi cơ quan của con người được thiết kế để tồn tại suốt đời. Tại sao chúng ta lại phát triển một nền văn hóa mà nội tạng của con người đã suy thoái khi chỉ mới đi được nửa đường?
Vì vậy, đây là một nền văn hóa mà chúng ta phải phát triển điều này, rằng mỗi cá nhân phải nhận trách nhiệm, rằng cơ thể của họ có thể tồn tại suốt cuộc đời. Mang theo văn hóa đó cũng là điều quan trọng.
Bạn uống cho đến mức hỏng gan rồi bạn lại muốn gan của người khác.
Điều này có thể tạo ra một khuynh hướng không lành mạnh và còn có thể tạo thành một cái chợ bán nội tạng, và điều đó có thể mở ra nhiều khả năng nguy hiểm.
Vì vậy, hiến tạng là một điều tuyệt vời đối với mỗi cá nhân, nhưng trên bối cảnh lớn hơn, chúng ta phải có ý thức và cẩn thận để thấy rằng hành động tuyệt vời này là nhằm tạo ra sự khác biệt cho một cuộc sống khác, chứ không phải phát triển thành một thị trường khổng lồ và mang theo tất cả những thứ xấu xí khác liên quan đến nó.
Nguồn: https://www.youtube.com/watch?v=D7BbDAf5SPc