Nền giáo dục hiện đại của chúng ta chủ yếu hướng tới việc đào tạo ra những người sẽ ngồi trong văn phòng.
Tôi nghĩ chúng ta cũng cần tạo ra những người có thể làm việc trên đồng, những người có thể làm mọi việc trên thế giới theo một cách khác chứ không chỉ ngồi đẩy giấy.
Tôi thấy hệ thống giáo dục bây giờ đang cố gắng đẩy học sinh qua những cái vòng mà không cần quan tâm bất kỳ điều gì về năng khiếu của từng đứa trẻ.
Không có hệ thống đánh giá năng khiếu.
Tất cả học sinh đều trải qua những thứ giống nhau.
Và nếu một học sinh không thể làm được một việc cụ thể, nó sẽ bị coi là đần độn.
Để tôi kể với bạn điều này. Cha tôi là một bác sĩ Ấn Độ.
Ở Ấn Độ, nhiều người vẫn cho rằng: giáo dục thành công có nghĩa là bạn phải trở thành bác sĩ hoặc kỹ sư. Đúng chứ?
Nếu học sinh nào không làm được điều đó thì sẽ bị xem là thất bại, là mù chữ.
Với cha tôi, ý tưởng của ông ấy là bạn phải làm thầy thuốc (vì ông ấy là bác sĩ).
Vì vậy, cách đây vài năm, một nhóm bác sĩ từ Atlanta, United đã về quê tôi, nơi cha tôi đang sống.
Tôi không biết họ đến thăm thị trấn đó.
Cha tôi đã chín mươi bốn tuổi. Ông nói: “Nó thật là một cậu bé đần độn.
Nhưng bây giờ, bằng cách nào đó, nó đã trở thành thiên tài.
Tôi không biết chuyện này xảy ra như thế nào”.
Bạn thấy đấy, khi bạn không thể thực hiện những vòng lặp mà người ta đã thiết lập cho bạn, bạn sẽ bị xem là một kẻ đần độn.
Vì vậy, tôi nghĩ, với những đứa trẻ nông thôn, bạn nên cho chúng khám phá nhiều điều.
Giáo viên nên chú ý xem năng khiếu của mỗi đứa trẻ là gì và hướng dẫn cho chúng.
Điều đó sẽ hữu ích hơn so với việc định hướng con trẻ ăn mặc theo một cách nhất định và ngồi trong văn phòng.
Đó không phải là cách duy nhất để tạo ra cuộc sống.
Bạn hãy nhớ, những người không bao giờ ngồi trong văn phòng là những người cung cấp thức ăn cho chúng ta.
Họ là những người nuôi dưỡng hành tinh này.
Vì vậy tôi nghĩ rằng những người đó phải được tôn trọng, bình đẳng như nhau.
Nhưng giờ đây, nếu ai đó nói rằng họ đang làm việc với đất, họ sẽ bị xem là người thất học.
Nếu ai đó mặc áo sơ mi đóng thùng, mang ủng và ngồi sau bàn thì anh ta được xem là người có học.