1. “Thế giới kinh tế được thiết kế theo nhịp sinh học của nam giới: testosterone cao vào buổi sáng và thấp dần về tối. Lịch làm việc của con người cũng vậy” (ý của chị Huyen Luu).
Nhưng nhịp sinh học của nữ giới thì khác. Nó được tính theo tháng và cũng không có ngày cụ thể. Mỗi phụ nữ có ngày “tới tháng” khác nhau.
Trước đây, mỗi lần quằn quại vì cơn đau bụng kinh, mình đều tự hỏi: “liệu chết có đỡ đau hơn không?”. Và trong những ngày đau đớn đó, mình chỉ mong sao tất cả phụ nữ đều được nghỉ làm vào ngày kinh nguyệt, để họ chỉ đơn giản là ăn uống và nghỉ ngơi thôi, nhưng điều đó là không thể.
Sau này, mình biết cách để hết đau bụng kinh, nhưng cái mệt mỏi rã rượi vào ngày đặc biệt đó thì vẫn có, với hầu hết tất cả phụ nữ. Tiếc thay, phụ nữ lại không dám than, xem đó là hiển nhiên, tới khi mình hỏi mới kể “chị đau lắm em”.
Và tất nhiên, cũng không có ngày nghỉ cho khoảng thời gian đặc biệt này.
Điều quan trọng là: cơ chế sinh học của nữ giới không thể chạy theo nổi lịch làm việc như đàn ông. Đã có trường hợp nữ sinh qua đời vì phải chạy bộ môn thể dục vào ngày kinh nguyệt. Đã có nhiều em gái ngất xỉu khi đang làm việc vì cơn đau bụng “tới tháng”. Và nhiều chị em gái hiện nay đang bị mất kinh, rối loạn kinh nguyệt, không thể mang thai… cũng chỉ vì không nghỉ ngơi và làm việc theo đúng nhu cầu của cơ thể nữ giới.
Mình để ý và thấy rất rõ điều này: hễ giai đoạn nào mình stress hoặc thức khuya nhiều là sẽ trễ kinh, 10 lần như 1.
Mình tâm đắc nội dung này vì mình biết hiện nay, chị em phụ nữ đang sống và làm việc hơn cả đàn ông. Họ thậm chí không có nổi một ngày nghỉ ngơi trong kỳ kinh nguyệt. Mình cảm thấy điều này thực sự rất đau lòng.
Giá như các công ty đều cho phụ nữ được chọn nghỉ 2 ngày bất kỳ trong 1 tháng, vì tính nhân văn, và tất nhiên, lương của họ không bị trừ.
Mình thì khỏe rồi. Mình tự kinh doanh nên mình tự nghỉ ngơi cả 3 ngày kinh nguyệt, được mẹ cưng chiều, cơm bưng nước rót, nhưng bao nhiêu chị em ngoài kia, ngay cả trong cơn đau quằn quại cũng phải bật dậy nấu cơm giặt giũ cho chồng, phải tăng ca, hầu gia đình, rước con rước cháu.
Em nói điều này không phải để các chị thấy có người nói đúng ý và hả hê đâu. Các chị có dám xin nghỉ việc vào những ngày đau bụng đến kiệt sức không? Có những chị chỉ bị đau 1 ngày, nhưng các chị có dám xin nghỉ ngày đó không? Hay các chị sẽ cố làm để có thêm tiền?
Nhưng kiếm tiền là việc cả đời.
Quyền lợi này, mỗi người phải tự xác lập lấy. Phải tự tuyên bố và giành lấy, giữ lấy, nếu không thì sẽ phải chịu đựng, mà chịu đựng thì không tốt chút nào.
Em đã nghe quá nhiều ông chồng phàn nàn rằng bà vợ khô khan, không ướt át như nhân tình, nhưng em chưa nghe ông chồng nào kể tên những việc mà vợ họ phải làm, phải gánh. Em dõng dạc tuyên bố với các anh điều này, để các anh tự thương lại vợ mình:
Xét về khả năng tình dục và khả năng ngoại tình, đàn ông các anh không bao giờ bằng phụ nữ đâu. Còn lâu. Các anh cứ nhìn vào những người phụ nữ được sung sướng về thể chất xem, 10 người như các anh cũng không phục vụ được.
Nhưng tất cả năng lượng của phụ nữ đã tự chôn vào trong chữ “tình yêu” và “trách nhiệm”, nhờ thế mà họ ít ngoại tình hơn (vẫn có nhưng ít), nhưng mỉa may thay, họ lại phải làm quần quật như một con trâu.
Lấy thời gian đâu, sức lực đâu mà xanh với mướt?
Hiển nhiên, có một vài trường hợp ngoại lệ, nhưng nó không phải là mặt bằng chung.
Và vợ các anh càng phải làm nhiều, vất vả nhiều thì càng xấu xí, khô héo, lãnh cảm… và đặc biệt… càng chửi, càng cằn nhằn. Cuối cùng các anh lãnh đủ: một con vợ vừa xấu người vừa xấu nết.
Gần đây mình thấy nhiều anh khôn ngoan, chủ động làm việc nhà và trông con tiếp vợ, thế là ít bị chửi mà lại có vợ đẹp vợ ngon.
*** hết ý 1 –
2. Thời xưa hạn chế nam nữ tiếp xúc vì họ biết rằng nam nữ tiếp xúc là hooc môn lên tới não, lập tức mất thông minh và hành xử như động vật liền.
Vậy nên, để tránh tổn thương cho vợ hoặc chồng của người kia, cũng như để tránh tổn thương cho gia đình và chính bản thân họ, họ phải tuân thủ lễ giáo nghiêm khắc “Nam nữ thụ thụ bất thân” (ý của trang Nền tảng đạo đức).
Quan niệm ngày nay thì nhân văn hơn xưa ở chỗ không còn nghiêm khắc với các trường hợp “chửa hoang”, “gian dâm” hay “giựt chồng”, vì vậy, những người “lỡ dại” vẫn còn con đường sống. Ngày xưa thì đem tế sống hà bá, cho ngâm lồng heo quăng xuống sông hết rồi.
Tuy nhiên, cái nhìn thời nay lại không được xa như thời xưa (chỉ nhìn gần và thích thỏa mãn trước mắt thôi), nên sự đoan chính của con người ngày nay không bằng thời xưa, cho nên không thể gọi ngày nay là thời hiện đại được.
Trong một xã hội đề cao trinh tiết và lễ giáo, số trường hợp vi phạm sẽ thấp hơn nhiều so với một xã hội cổ xúy sống thử và biện minh cho việc ngoại tình.
Cái này không phải nhục mạ nam giới và bênh vực nữ giới, bởi vì nhiều nam giới ngày nay cũng khổ vô cùng vì bị vợ phản bội, cũng bất an vô cùng vì không biết vợ mình đã ngủ với bao nhiêu người và con mình có phải con ruột hay không.
Kết quả là: ngày nay ít có hôn nhân bền vững hơn, bởi vì một khi người chồng không thể tin tưởng và nể trọng người vợ; và ngược lại, người vợ cũng không thể tin tưởng và nể trọng người chồng… thì sẽ không thể đồng hành lâu dài được.
Quan trọng nhất là ở chữ “NỂ”.
Dù bạn là người có tư tưởng phóng khoáng như thế nào, nhân cách tốt như thế nào, bạn cũng sẽ không thể nào NỂ người đã ngoại tình. Bạn sẽ có một chút “khinh” trong đó.
Dù bạn là một người tỉnh thức như thế nào, bạn cũng không thể nào an tâm khi sống với một người có tính lăng nhăng, bậy bạ. Bạn không thể nào dối lòng được. Chắc chắn sẽ có sự khinh nhờn hoặc lo sợ (ngoại trừ trường hợp bạn cũng là người như vậy thì bạn sẽ thấy bình thường).
Mình nhớ mãi câu nói của một chị mà mình đã gặp: Em biết không, ngày chị phát hiện chị yêu một người khác – không phải chồng mình, chị đã chủ động ly hôn với anh ấy. Chị nói rằng chị phải ly hôn trước, đó là sự tôn trọng tối thượng của chị đối với chồng chị. Chị không muốn ảnh bị cắm sừng (dù ảnh không biết và không ai biết… nhưng chị biết, người kia biết, trời đất biết). Nếu lòng chị mơ về người đàn ông khác, chồng chị phải là người đầu tiên được biết. Chị không muốn lén lút và trở thành kẻ ngoại tình. Chị phải ly hôn, và độc thân, rồi tái hôn. Và hiện tại chị đang sống với chồng sau, cái anh đi rước chị hồi sáng đó.
Lúc mình nghe chị ấy nói đến đó, mình muốn quỳ xuống chắp tay bái chị ấy theo cách mà Lưu Bị bái Quan Công trong Tam Quốc: Chị ơi, chị đúng là một trang hào kiệt!
Mà sợ chị ấy hoảng rồi nói: mày coi phim kiếm hiệp quá 180 phút hả Nhi?
