Bạn mình hỏi mình: sao tao thấy mày suốt ngày ru rú trong nhà, không đi đâu hết vậy?
Thật ra, lúc trước mình cũng đi chơi nhiều đó chứ. Tuổi trẻ mà. Có tuổi trẻ nào không thích đi chơi?
Nhưng có lẽ đi nhiều rồi nên mình chưa muốn đi thêm nữa.
Với lại, tính mình cũng tương đối hướng nội nên không thích những chỗ đông người.
Bạn mình thì khác. Các bạn ấy rất thích đi chơi. Thời điểm này, có bạn đang ra miền Bắc, có bạn đang đi du lịch nước ngoài, có bạn đang đi sự kiện… Trên trang facebook của các bạn ấy, rất nhiều khoảnh khắc thú vị được chia sẻ.
Mình thì vẫn ngồi đây với mảnh sân nhỏ, mấy cọng rơm và vài loại cây yêu thích của mình. Nếu có thời gian, mình có thể tỉ mẩn hàng giờ đồng hồ như thế, không biết chán.
Nếu là trước đây, có lẽ khi thấy mọi người chia sẻ những khoảnh khắc vui chơi của họ, mình sẽ có chút đố kỵ. Khi thấy mọi người hạnh phúc và sung túc, mình sẽ có chút tủi thân. Nhưng bây giờ thì mình thoải mái hơn. Họ có cuộc sống của họ. Mình có cuộc sống của mình.
Bạn biết không, sau mỗi buổi làm việc, lưng thì mỏi, mắt thì mờ, ngón tay bấm bàn phím đến mỏi nhừ… mình lại thích thư giãn bằng cách ra sân chơi với cây.

Cuộc sống thực tế như vậy, không bao giờ có chuyện như phim kiếm hiệp, với những anh chàng nuôi giấc mộng võ lâm và những khuê các tiểu thơ, không lo nghĩ cơm áo gạo tiền.
Cuộc sống luôn rất thực tế. Bạn phải đánh răng vào mỗi buổi sáng, phải trị bệnh này bệnh nọ của bản thân, phải đối mặt với những nốt mụn đáng ghét, phải làm việc để có tiền, phải xử lý đủ thứ vấn đề trong cuộc sống và cả nỗi cô đơn sâu thẳm bên trong.
Bởi vì, dù cho bạn sinh ra trong gia đình nghèo khổ hay giàu có, nếu bạn là một người có trách nhiệm, bạn sẽ tự nhiên có ý thức về việc tự nuôi mình. Nếu bạn chưa từng cảm thấy lo lắng về việc kiếm sống thì chắc chắn rồi, có người đã gánh nỗi lo đó cho bạn.
Riêng mình, mình thích kiếm tiền, thích trồng cây và nhiều thứ khác nữa.
Mỗi lần tiếp xúc với cây là mỗi lần mình đắm chìm trong cảm nghiệm của riêng mình. Sau mỗi lần như vậy, mình lại càng hiểu mình hơn.
Mình biết, một số bạn khi nghe đến đây sẽ cười: Ôi trời, mấy đứa mê cây cối và văn chương, đầu óc nó lập dị lắm. Nó cứ lơ lơ, ủy mị và mơ mộng thế nào ấy! Nó không thực tế!
Đúng vậy, mình và rất nhiều người đã từng như vậy. Mình đã tự nhốt mình vào thế giới mà tâm trí mình đã tạo ra, và rồi mình nói chuyện thì chẳng ai hiểu, suy nghĩ của mình cũng chẳng giống ai.
Và rồi đến một ngày, mình chợt nhận ra mình cũng chẳng quan trọng lắm đâu. Tự nhiên, lúc đó, mình bớt “màu mè” lại, bớt “tạo nét”, bớt ảo tưởng rằng mình quan trọng.
Bớt thể hiện, bớt gây chú ý, bớt thói quen làm nghiêm trọng hóa vấn đề…
Bỗng dưng mọi thứ trở lại bình thường. Không còn ai nhìn mình với ánh mắt dò xét, không còn ai nói mình “đầu óc lơ mơ” nữa.
Hiển nhiên, cái nhìn của người khác là không quan trọng. Thế nhưng, nếu cứ cho rằng mình là đúng và tiếp tục sống với tâm trí lơ lửng trên mây, chân không chạm đất… thì thực sự là không ổn, đúng không?
Sống thực tế hơn, mình lại hạnh phúc hơn.
Khi mình bớt lệ thuộc vào danh tính, bằng cấp, thân phận…; khi mình bớt mắc kẹt vào những gì mình đã học, thì mình bỗng trở nên tự do và thoải mái tuyệt vời. Mình hạnh phúc hơn trước rất nhiều.
Ngoài kia, rất nhiều người mê cây cối, văn chương, nghệ thuật… nhưng họ vẫn sống rất thực tế.

Bạn biết không, mình thích dành thời gian cho cây cối và thích giải trí cùng nó.
Có những lúc mình nhìn cây xanh và đắm chìm trong dòng suy nghĩ…
Cũng có khi mình cứ ngồi nhìn mấy cái lá như thế, như bị thôi miên vào, không suy nghĩ gì cả. Cứ đơn giản là ngồi nhìn như thế. Mọi người trông thấy, cười bảo mình khùng nhưng họ không biết, giây phút đó, mình thực sự rất tĩnh tại, bình yên.
Mình không cần ngồi bắt tréo chân xếp bằng, cũng không cần bắt ấn… để tâm yên.
Mình chỉ đơn giản là ngồi nhìn cái cây đó trong mấy phút liền, không nghĩ gì cả – nhìn nó nhưng không tập trung vào nó và cũng không xao lãng.
Mình cứ ngồi chơi với cây như thế: chạm vào lá này, vuốt ve lá nọ, nhìn ngắm lá kia… không có mục đích gì cả. Sau đó, mình trở vào nhà, vận động cơ thể một chút rồi ngồi vào bàn máy tính, tiếp tục công việc của mình.
Mình nghe nhiều người dạy rằng: muốn Thiền thì đầu tiên là phải tập trung vào một thứ gì đó, ví dụ như tập trung vào lần chuỗi, tràng hạt, câu niệm chú… để tâm không dao động.
Riêng mình, mình không biết nhiều về Thiền nhưng với mình, Thiền có nghĩa là không có gì cả, không còn gì nữa.
Cho nên, thiền bằng cách tập trung thì rõ ràng… vẫn còn sự tập trung. Như vậy thì làm sao gọi là Thiền được?
Giống như mọi người bảo rằng muốn được giải thoát thì phải diệt trừ mọi dục vọng, mọi ham muốn. Nhưng rõ ràng, động lực để diệt trừ mọi dục vọng… cũng là một loại dục vọng – dục vọng được giải thoát.
Cho nên, với mình, mình không thích diệt trừ mọi dục vọng, bởi vì dục vọng cũng là động lực của những khao khát tốt đẹp… Mình cũng rất khó tập trung nhưng mình không lo lắng về những suy nghĩ miên mang đó. Chỉ cần mình không chú ý đến nó, nó sẽ không thành vấn đề.
Thật ra, mình không ngồi thiền nhưng mình thấy ngồi thiền cũng hay hay. Chỉ là, mình thích ngắm cây hơn. Nó mang lại cho mình cảm giác thoải mái, dễ chịu hơn… so với việc thiền định.
Đời mình, không cầu chính quả, không cầu cực lạc niết bàn, chỉ cầu sự dễ chịu và thoải mái mà thôi.
Cho nên, bạn mình hỏi: sao mày không đi đó đi đây cho vui, cho mở mang tầm mắt?
Mình bảo: mình sẽ đi chứ. Nhưng bây giờ thì chưa.
Thật ra ý mình là: nếu mình ngồi đây cũng đã rất vui, rất dễ chịu rồi thì mình còn phải đi đâu nữa?
Mọi người thường cho rằng đi thật nhiều, khám phá thật nhiều thì cuộc sống mới càng phong phú. Mình cũng nghĩ vậy.
Nhưng mình càng tin rằng: khám phá nội tâm mình cũng là một chuyến đi đầy trải nghiệm. Một cuộc hành trình hướng về bên trong.
Ngược lại, nếu mình muốn trải nghiệm bên ngoài thì mình có thể đi du lịch đó đây. Nếu mình không đủ điều kiện kinh tế thì thật ra, khoảng sân nhỏ nhà mình đã là một thế giới đầy trải nghiệm.
Không phải đi khắp thế gian mới là trải nghiệm. Hôm nay, mảnh sân nhà mình như thế này. Sau đêm nay, cây ổi sẽ lớn lên thêm, cây hạnh sẽ nở hoa, cỏ cây nơi đây sẽ cao hơn một chút…

Ngày mai, mình thức dậy, mọi thứ đều mới lạ đối với mình. Mình sẽ tiếp tục khám phá sự sống đang vận hành trong mỗi chiếc lá, cành hoa. Không có gì là buồn chán cả.
Bạn nói xem, tại sao có người đi khắp thế giới mà vẫn thấy cô đơn? Bởi vì mấu chốt của sự cô đơn nằm ở bên trong họ. Họ càng đi tìm giải pháp từ bên ngoài thì tình trạng cô đơn lại càng trầm trọng hơn.
Cho nên, họ phải thực hiện một cuộc hành trình hướng về bên trong để nhận ra cô đơn cũng là một loại vẻ đẹp và bản thân này đã là một sự trọn vẹn tuyệt vời. Nó không thiếu thốn đến nỗi phải đi tìm một ai đó để lấp đầy. Hiển nhiên, có được một người bạn đồng hành sẽ giúp chúng ta yên tâm với cuộc hành trình của chúng ta hơn, nhưng nếu không có bạn đồng hành, chúng ta vẫn sẽ đi tiếp con đường của mình, không phải sao?
Mình biết, đi du lịch, khám phá thế giới bên ngoài… cũng có giá trị nhất định của nó. Mở mang tầm mắt, đón luồng gió mới, trải nghiệm thế giới xung quanh…
Nhưng khi bạn đã đi khá nhiều mà vẫn không giải quyết được khúc mắt trong lòng mình thì cũng là lúc bạn nên dừng lại, ngừng hướng ra bên ngoài để quay về bên trong và thực hiện một chuyến đi khác – chuyến đi hướng vào nội tâm để hiểu chính mình, hiểu về cơ thể này, để có thể sống trọn vẹn hơn, hạnh phúc hơn.
Xem thêm: Những câu nói hay nhất của Sadhguru
***
Bạn đã cảm ơn chính mình chưa?
Cảm ơn mình – những ngày qua
đã lựa chọn cho mình con đường dẫu không đẹp nhất
nhưng lại phù hợp nhất với bản thân.
Cảm ơn mình đã mặc kệ rừng người biển người kia,
đi bước chân của mình,
nghe bản nhạc mình thích,
làm những việc mình yêu.
Đi đến những nơi giúp mình thảnh thơi…
Dẫu cho khờ khạo, hoang đường
Bước chân vẫn bước
một mình
điềm nhiên.
Cảm ơn chính mình
đã dìu dắt mình
trải qua bao nhiêu câu chuyện cũ.
Trong lòng
gói lại rồi
gió lại mở ra.
Mai này,
Cảm ơn cô gái ngày hôm qua
Năm tháng đó
Đã cùng ta trưởng thành.