Keo kiệt không phải là cách của tạo hóa. Vũ trụ mở rộng không ngừng cho đến khi tự tiêu hao dần và trở thành tĩnh lặng.
Theo cái lực ấy, những gì thuận với nó thì tồn tại, phát triển, nghịch với nó thì vật vã, mất đi.
Giống như gió thổi cành đây, chiếc lá nào xuôi theo luồng gió thì tồn tại, còn như trở thành vật cản gió thì sẽ bị quật tả tơi.
Con người cũng vậy. Nhịp tim đang đập, hài hòa nhịp thở, thả lỏng theo nó thì dễ chịu, gồng lên nín thở thì mệt ngay.
Sự lưu thông chính là sự sống.
Cho nên tại sao những người chỉ khư khư giữ lấy cho mình sẽ ngày càng ngột ngạt?
Bởi vì nó nghịch với sự sống. Sự sống là lan tỏa, là sẻ chia, mở rộng không ngừng.
Phóng khoáng thì thoải mái. Gò bó thì khắc khổ.
🌿🌿🌿