Trên mạng, người ta vẫn truyền nhau câu: Người trí tuệ, khi bị hiểu lầm thì không cần giải thích.
Và rồi mặc định, mọi người cho rằng đó là thái độ đúng đắn để làm nên việc lớn.
Thế nhưng, họ không biết rằng có rất nhiều hoàn cảnh cần sự giải thích.
Hai người vì hiểu lầm nhau, lẽ ra chỉ cần vài lời giải thích thì đã có thể hiểu nhau rồi, thế mà người này lại im lặng, cho rằng nếu người kia hiểu mình thì cần gì phải giải thích…
Cuối cùng đành bỏ lỡ.
Bấy lâu nay, chúng ta quen ru mình bằng tư tưởng tri kỷ tri âm, rằng “người kia” phải hiểu mình, rằng không nói cũng hiểu.
Thế nhưng, chúng ta lại là những con người độc lập, có tư tưởng riêng, cuộc sống riêng.
Và có rất nhiều chuyện phải nói ra thì người kia mới hiểu được.
Có người cho rằng: khi bị hiểu lầm, cố công giải thích thì chẳng khác nào mình đang hạ mình trong mối quan hệ ấy.
Thật ra, hạ mình giải thích thì có gì xấu đâu – nếu nó giúp chúng ta hiểu nhau hơn…
Bởi vì chúng ta biết rằng, mối quan hệ này quan trọng hơn việc ai trên cơ ai dưới cơ, ai thua ai thắng…
Hơn nữa, người kia, có khi họ cũng muốn hiểu chúng ta lắm chứ.
Nhưng vì hoàn cảnh sống khác nhau, cách ứng xử khác nhau mà không thể hiểu nhau.
Bạn thấy đó, khi gặp vấn đề, đàn ông thích tự giải quyết còn phụ nữ thì lại thích cùng nhau giải quyết. Đàn ông thiên về hướng im lặng để tư duy còn phụ nữ thì thích nói chuyện để tư duy, thích chia sẻ…
Cho nên, nếu ta cứ tự cao, không thèm giải thích, rất có thể ta sẽ vô tình làm mất đi mối quan hệ ấy.
***
Thậm chí, có những người hễ bị hiểu lầm là im lặng, lầm lì không thèm giải thích, dẫu được người khác hỏi cũng không thèm nói.
Họ thu mình trong suy nghĩ cao ngạo của chính họ:
“Ta đây không cần ai hiểu”.
“Có nói thì những người kia cũng không hiểu”.
Sao lại chắc rằng những người kia sẽ không hiểu?
Thật ra, những người như thế, họ chỉ nghĩ cho mình. Họ không quan tâm tới nhu cầu được biết, được sáng tỏ của người khác.
***
Nhưng bạn biết không, những người ấy, càng tự cao thì lại càng cảm thấy cô đơn, càng khát khao kết nối.
Bạn có thấy vậy không?
Hãy để ý những người tự cao tự đại: sâu thẳm bên trong, họ thực sự rất cô độc.
Cho nên, nếu bạn có những người bạn như thế, hãy yêu thương họ nhiều hơn.
Hãy nhẫn nại từng bước giúp họ bước ra khỏi cái tôi cao ngạo nhưng cũng đầy yếu đuối.
Vì sợ bị tổn thương mà không dám tin, không dám dung chứa, không dám mở lòng.
Nếu có mâu thuẫn với họ, dẫu cho họ sai, bạn cũng hãy dạy họ nhận lỗi bằng cách chính bạn ngoan ngoãn – chân thành nhận lỗi trước.
Nhận lỗi vì đã làm họ khó chịu.
Tính tình của họ có thể cố chấp đấy, ngang tàng đấy, nhưng khi nghe bạn nói rằng bạn biết họ giận và không cố ý làm họ giận, họ sẽ từ từ dịu lại.
Ngày qua ngày, họ được tưới tẩm bởi sự thánh thiện, đáng yêu của bạn. Dần dần, họ sẽ thấy nhận lỗi cũng là một điều tốt.
Không có cách dạy nào tốt hơn là chính mình làm gương. Hãy thật tinh tế, bạn nhé!
***
Mỗi người chúng ta, dẫu trưởng thành thật đấy nhưng bên trong bao giờ cũng có một đứa trẻ cứng đầu – cứng đầu nhưng lại thích được dỗ dành.
Bạn suy nghĩ thêm xem, có phải như vậy không?
Cảm giác được người khác yêu thương dỗ dành – thật sự rất hạnh phúc, phải không!
Hãy làm điều đó với mọi người nhé!
Ngược lại thì sao?
Vâng, có lẽ bạn cũng đã có không ít ý kiến phản bác.
Bởi có những oan ức mà mình có giải thích thế nào thì người khác cũng không chịu nghe, không chịu tin.
Và có những oan ức không thể bày tỏ vì nó rất đau.
Vâng, mình đồng ý với bạn điều này.
Và mình cũng cho rằng với những nỗi oan ức không thể bày tỏ thì chúng ta cứ chấp nhận nó vậy.
Thế nhưng, trước khi chấp nhận điều đó, chúng ta hãy xác nhận một lần nữa – thật công tâm và tỉnh táo:
- Có phải không có cách nào để giải thích không?
- Có phải không còn cơ hội nào để giải thích không?
- Mình đã giải thích đúng cách chưa?
- Thái độ của mình là cầu thị sự thấu hiểu từ người khác hay chăm chăm bảo vệ cái tôi của mình?
***
Và có thể bạn cũng sẽ phản bác: Không lẽ lúc nào xảy ra mâu thuẫn, chúng ta cũng phải là người xin lỗi?
Mình hiểu ý bạn.
Có những tình huống mà người kia thực sự rất quá đáng, lúc đó, chúng ta không còn đủ sự bao dung nữa.
Vậy thì.
Buông bỏ vậy!
Mình luôn tin rằng lòng tốt chỉ có ý nghĩa khi nó được trao đi đúng người, đúng trường hợp.
Nếu chúng ta cứ nỗ lực nhường nhịn, cho đi mà không thấy kết quả dù chúng ta đã rất kiên trì…, vậy thì hãy dừng lại.
Bởi người ta có thể tưới nước vào hạt giống để nó nảy mầm…
Chứ không thể tưới nước vào viên đá để đợi nó nảy mầm…
Cuối cùng, vẫn là tùy vào nhận thức của bạn về mối quan hệ ấy.
Hãy suy nghĩ thật kỹ rồi hãy quyết định.
Hãy lựa chọn thật kỹ rồi mới nỗ lực xây dựng, bảo vệ, vun đắp…
Bởi suy xét và lựa chọn, thực sự rất quan trọng.
Chọn sai thì bao nhiêu công sức của bạn đều trở thành vô nghĩa.
Ngược lại, nếu chọn đúng, những giọt nước mà bạn tưới tẩm sẽ thấm vào hạt mầm, ra lá, đơm hoa…
Xem thêm:
Nếu cho rằng bỏ đi “cái tôi” là sẽ chẳng còn gì thì cái tôi ấy chẳng có gì ngoài sĩ diện