Bạn là một con người có cả nhu cầu vật chất và tinh thần.
Khi bạn đói, nếu tôi yêu cầu bạn thiền, bạn sẽ không thiền.
Và tôi cũng không yêu cầu bạn thiền, bởi vì tôi nghĩ: với một người đang đói, yêu cầu anh ta thiền là một điều rất thô tục… Khi ai đó đang đói mà bạn nói với anh ta về giải thoát, tôi nghĩ điều đó thật tục tĩu.
Tôi sẽ không làm như vậy. Nếu anh ấy đói, chúng ta phải xem làm thế nào để có thức ăn, sau đó, chúng ta mới nói chuyện về một chiều không gian khác. Vì vậy, đừng xem vật chất và tinh thần là hai thứ riêng biệt. Nhu cầu vật chất là nhu cầu cấp bách.
Với thiền định, bạn có thể hoãn nó đến ngày mai. Bữa ăn tối bạn phải có vào ngày hôm nay, phải không?
Vì vậy, kinh tế là cần thiết ngay bây giờ vì một nửa dân số vẫn chưa được ăn uống đầy đủ. Bạn chỉ có thể nói chuyện thiền với những người đã ăn no, với những người đang đói, bạn không thể nói.
Đó là lý do tại sao Isha có khía cạnh tâm linh và khía cạnh xã hội.
Tôi không thích làm công việc xã hội. Nếu chính quyền quan tâm đến tất cả các nhu cầu xã hội, tôi sẽ làm phần tâm linh. Nhưng giờ đây, nếu tôi chỉ làm phần tâm linh, tôi sẽ bỏ qua một nửa dân số đang đói.
Vì vậy, tôi đang làm các hoạt động xã hội với họ. Vì vậy, đừng tách nó ra. Nếu dạ dày của bạn trở nên no, ngay lập tức, nhu cầu khác sẽ tự nhiên xuất hiện trong bạn. Tôi không cần nói với bạn rằng bạn thiền đi, nhưng bạn cũng sẽ bắt đầu tìm kiếm:
“Tôi cần gì để hoàn thành cuộc sống của mình?”, bởi vì đây là bản chất của một con người.
Với các sinh vật khác thì no bụng là đủ.
Nhưng với bản chất con người này, khi bạn đói, bạn muốn no. Nhưng khi đã no, bạn sẽ tìm kiếm những thứ khác.
Dù sao thì bạn cũng sẽ tìm kiếm. Rồi những thứ khác sẽ đến thôi. Đó là lý do tại sao hiện giờ, chúng tôi nói nhiều về kinh tế.