Lần vừa rồi đi trung tâm yoga Isha, mặc dù không gặp Sadhguru nhưng lại có nhiều trải nghiệm.
Mình vô tình gặp lại anh tài xế xe taxi đã chở mình đi Isha lần trước.
Lần trước, mình book dịch vụ và họ phân cho anh ấy chở. Trên đường đến Isha (ngồi xe 6 tiếng), vì mệt quá nên mình ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ, mình nằm mơ thấy anh ấy, thấy anh ấy nhìn mình bằng ánh mắt rất lạ, ảnh định nói gì đó thì tự nhiên chị Thanh (đi cùng) gọi mình thức dậy, hỏi là có nên gửi tiền hoa hồng cho taxi không? Mình nói “nên chứ” rồi ngủ tiếp (buồn ngủ sắp chết rồi, không nói nhiều 🤣).
Quái lạ, mình lại nằm mơ thấy ảnh chở tụi mình đến một trạm xe mà ở đó đang thu phí. Ngay lúc đó, tự nhiên chị Thanh lại gọi mình thức dậy, hỏi mình nên cho bao nhiêu, mình nói “thường thì bonus 500 rp, ôi là chời, sao chị không hỏi một lượt mà toàn gọi em thức lúc em đang nằm mơ đến đoạn cao trào không vậy” 😆.
Thế là mình lại ngủ tiếp. Lại mơ giấc mơ thứ ba, lại thấy anh taxi ấy ngồi bên cạnh mình, cố nói bằng thứ tiếng Hindi hay tiếng gì đó mà mình không hiểu, nhưng cái vía là ảnh đang khẩn cầu điều gì đó.
Xong, bà Thanh lại gọi “Nhi ơi, vậy em bonus tiền đi rồi chị em mình chia”.
Thế là mình bonus 1000 rp (tương đương 330 k tiền Việt thôi nhưng với người Ấn thì có giá trị tương đương 800 k).
Xuống xe, mình suy nghĩ: sao lúc nãy không hỏi kỹ hơn hoàn cảnh của ảnh nhỉ, nếu ảnh khó khăn thật mình sẽ “chơi lớn” luôn.
Nhưng lúc đó ảnh đi rồi, vả lại đi xe suốt đêm nên đuối quá, cũng không nghĩ được nhiều.
Lần vừa rồi, mình đi Ấn với cha mình, lại book xe và bên kia đưa ngay sdt anh tài xế đó.
Trên đường đi, tự nhiên anh ta dừng lại dọc đường.
Kaka.
Anh ấy xuống xe, trả tiền cho chủ xe/ hay chủ nợ gì đó 😆. Lại hết tiền.
Vậy nên, lát sau mình bonus 1000rp, bonus thêm 300rp vì ảnh khuân vác hàng tiếp, và khi ghé nhà ăn, mình bonus thêm 500 rp nữa, kêu ảnh mua gì đó ăn.
Lúc đó, ánh mắt của ảnh khiến mình cảm thấy… uhm, sao nhỉ, đại loại là ảnh rất ngạc nhiên và biết ơn, vì chưa ai cho tiền tài xế ăn uống mà lại cho nhiều vậy.
Xong mình vào mua đồ ăn thì anh ấy đều đi theo, giúp mình gọi món vì mình nghe tiếng Anh – Ấn rất dở, nhưng quan trọng là sợ mình là khách lạ, bị chém giá. Lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy. Ảnh luôn đi theo tụi mình, xem tụi mình mua cái gì rồi nói với chủ quán bên kia.
Nhìn chung người ta có nhiều câu chuyện về trai Ấn Độ. Nào là cưỡng hiếp phụ nữ một cách vô pháp vô thiên, nào là đeo bám gái đến mức mặt dày (cái này mình thừa nhận, họ rất kiên nhẫn và dai dẳng tán tỉnh phụ nữ)….
Và nhiều câu chuyện không đẹp khác.
Cẩn trọng là tốt.
Nhưng mình cũng gặp nhiều người tử tế.
Yên tâm, mình không yêu trai Ấn đâu.
Việt Nam với mình vẫn là số 1, không bao giờ rẻ rúng quê hương.
Qua Ấn Độ hay Trung Quốc, thứ đầu tiên nhung nhớ luôn là bún riêu và nước mía 😆