Có câu hỏi là: làm sao để giới trẻ hết tôn thờ thần tượng?
Thần tượng là người lý tưởng trong lòng mình, phải không?
Vậy, người lý tưởng là người như thế nào he?
Cuối video mình sẽ trả lời nhe.
Còn bây giờ thì mình muốn kể câu chuyện này.
Mình có một đứa em gái. Nó rất say mê thần tượng, thậm chí còn đòi đi làm thêm ban đêm để kiếm tiền mua Album của thần tượng nó nữa. Vì là phiên bản đặc biệt nên giá mấy triệu lận.
Bữa đó mẹ mình không cho, thế là cãi nhau sanh tử. Mẹ mình la rồi chửi, rồi khóc, rồi năn nỉ… làm hết cách luôn, nhưng đều vô dụng. Nó ngồi cãi tay đôi luôn. Nó nói có chết thì thần tượng thì nó cũng mãn nguyện. Bạn thấy đó…
Sự thật thì phũ phàng. Con cái mình đẻ ra, sợ nó khổ, sợ bị thương, lo cho nó từng chân lông kẽ tóc, vậy mà nó đòi chạy xe mấy chục cây số đi làm vất vả chỉ để mua cái đĩa nhạc của thần tượng. Thật sự là không có đủ từ ngữ để diễn tả cảm xúc đó luôn ak.
Bữa đó, mình nghe nó cãi mà mình tức muốn chết. Thực sự là lúc đó, mình muốn tán nó một cái để hả cơn tức. Nhưng rồi mình nghĩ lại: Mình có giết nó chết thì nó vẫn si mê thần tượng thôi. Vấn đề nằm trong suy nghĩ của nó. Với lại, tuổi trẻ, đứa nào cũng thích ngon ngọt, nhẹ nhàng.
Thế là mình đang chửi thì ngừng lại. Mình cũng kêu mẹ mình ngừng lại, không la nó nữa.
Mình nói với nói, đại loại là:
“Thật ra, chị đồng ý với cưng vì chị cũng có idol. Thần tượng của chị là Trần Hiểu Húc, là Châu Nhuận Phát. Nếu họ có Album và chị dư tiền thì chị cũng sẽ mua. Nhưng nếu chị thấy mình không dư tiền thì chị sẽ không mua vì chị không bao giờ để mình cực khổ.
Cha mẹ sinh ra, nuôi con từng chút, sợ con cái cực khổ nhưng con cái thì lại tình nguyện cực khổ vì người khác. Sao tự nhiên chị thấy mỉa mai quá. Sao tự nhiên chị thấy phũ phàng quá.
Thật ra, có thần tượng cũng tốt vì đó là chỗ dựa tinh thần cho mình. Mình nhìn họ và có động lực sống, có động lực vượt qua khó khăn, những lúc yếu đuối nữa. Nó cũng có tác dụng đó. Cho nên, nếu cưng quá cần cái Album đó thì cưng có thể mua. Nhựng cưng không cần đi làm thêm đâu vì mẹ sợ cưng nguy hiểm, sợ cưng cực khổ và không tập trung học bài được.
Chị với mẹ sẽ kiếm tiền cho cưng mua. Chỉ là một lúc nào đó, nếu cưng có thể nhìn lại, thì cưng thử nhìn coi, lúc cưng đi học thì cha mẹ đang làm gì? Lúc cưng nằm nghe nhạc thì cha mẹ đang làm gì? Có phải cũng được nằm nghe nhạc và thư giãn không? Cưng chỉ cần nghĩ thử thôi.
Hay là cha mẹ mình cũng phải làm việc bù đầu mới có tiền, và tiền này còn cần xài cho nhiều việc khác, vì mình cũng không giàu có gì.
Còn như cưng thấy cha mẹ đang rất dư tiền và có xài một chút cũng không sao thì cưng cứ mua.
Thật sự là như vầy: trước khi cái Album đó ra đời, cưng vẫn bình thường.
Bây giờ không mua thì cũng vậy thôi, chắc chắn là không chết.
Thật ra, nếu cưng không xem được thì sẽ hơi buồn đó, hơi tiếc nữa… nhưng chắc chắn cưng vẫn sống bình thường. Đĩa nhạc đó là giới hạn nhưng cưng phải biết, hết phiên bản giới hạn này thì sẽ có phiên bản giới hạn khác. Thần tượng của cưng có bỏ nghề thì cũng sẽ có Album giới hạn về cuộc sống đời thường, trừ khi họ chết hoặc không muốn nổi tiếng nữa.
Bây giờ cưng muốn mua thì chị và mẹ sẽ mua cho cưng, vì sợ cưng đi làm cực khổ. Chị và mẹ không muốn cưng khổ, nhưng cưng thì lại vì người khác mà sẵn sàng chịu khổ. Chị không phản đối gì, vì chị cũng có thần tượng mà. Chỉ là chị tiếc tiền thôi. Vì còn nhiều cái cần xài tiền lắm, sợ tới lúc cần xài mà không có. Giờ thì chị chỉ thích lên mạng nghe và xem miễn phí thôi. Khi nào chị giàu, chị sẽ mua sau.”
Sau đó mình không nói nữa. Mình để yên cho nó tự suy nghĩ.
Thế là không nghe nó đòi hỏi gì nữa. Tuy nhiên, hôm vừa rồi, mẹ mình vẫn cho nó tiền để mua. Sau khi có tiền, nó vui vẻ và có động lực lên hẳn. Nó bắt đầu thể hiện niềm vui bằng cách làm việc nhà, ít cự cãi với thằng em nhỏ…
Thật ra, tuổi trẻ say mê thần tượng cũng không phải là xấu hoàn toàn. Bạn biết đó, tuổi trẻ cũng có những áp lực riêng của lứa tuổi nó. Có những lúc tụi nó sẽ rất bế tắc và quẫn trí. Thế nhưng, khi có thần tượng thì có khi tụi nó lại tựa vào đó và không nghĩ quẫn nữa. Hơn nữa, một số thần tượng cũng có những câu nói truyền động lực, khích lệ tinh thần tụi nó.
Cho nên, đôi khi, mình cũng không thể độc chiếm con mình. Khi tâm trí con trẻ còn yếu ớt thì nó cần tựa vào một cái gì đó, nếu không phải là mình thì sẽ là thần tượng của nó. Như vậy sẽ an toàn cho nó hơn. Đến khi tâm trí của nó đủ mạnh, nó sẽ không bám vào thần tượng nữa. Nó thậm chí không cần bám vào bất kỳ điều gì nữa. Còn bây giờ nó đang yếu đuối, nó cần chỗ dựa.
Còn nếu bạn muốn con bạn chỉ thần tượng một mình bạn thôi thì bạn phải tỏa sáng. Tất nhiên rồi. Bạn vui vẻ, thoải mái, dồi dào nhựa sống… thì tự nhiên con bạn sẽ thích bạn.
Bạn giỏi, xuất sắc, tuyệt vời… thì tự nhiên con bạn sẽ ngưỡng mộ bạn. Còn như bạn vẫn đang khó chịu, cáu gắt, bối rối và căng thẳng với cuộc sống thì bạn nên để con bạn thần tượng người khác, để cuộc sống của nó… dễ thở hơn, phải không!
Bạn bây giờ thấy ghê thì làm sao bắt nó thần tượng bạn được! Nó đâu có khùng!
Bạn phải ưu tú tuyệt vời!
Nếu bạn đã tuyệt vời mà con bạn vẫn thần tượng người khác thì cũng không sao. Chỉ cần bạn tạo cho nó một bầu không khí vui vẻ dễ chịu, nó sẽ không làm những điều quá đáng. Thỉnh thoảng, bạn chỉ cần nhắc nó một vài điều và nhắc xong là xong, tuyệt đối không lải nhải.
Tự tính của con nít rất cao.
Nếu bạn không nhét đủ thứ đạo lý vào đầu nó thì nó sẽ tỉnh táo và sáng suốt lạ thường. Nếu bạn để ý, bạn sẽ thấy tuổi trẻ có nhiều cái hay hơn bạn nhiều, sâu sắc hơn bạn nhiều. Hồi đó, mình cứ tưởng mấy đứa em mình là ngu ngốc, là cần mình dẫn dắt. Bây giờ mình biết: mình mới là người có vấn đề.
Vì vậy, nếu con trẻ làm sai, bạn la ít thôi là nó hiểu. Còn như bạn nhai hoài, lải nhải hoài… thì nó càng phản kháng bạn nhiều hơn. Đó là sự thật.
Chỉ có bạn là không ổn thôi, chứ tụi con nít, tụi nó rất ổn. Bạn không tin thì bạn hỏi tụi nó đi. Tụi nó vẫn đang sống rất vui vẻ. Chỉ có bạn là sống với gương mặt nhàu nát và căng thẳng thôi.
Cho nên, chỉ cần bạn dễ chịu với nó, yên tâm về nó, tin tưởng nó… thì nó sẽ cố gắng làm cho bạn yên tâm.
Nếu không tin thì ngày mai bạn cứ thử khen nó thế này: “Ồ, con câu cá giỏi quá vậy!”. Bạn sẽ thấy những ngày sau đó, nó rất thích đi câu cá.
Nếu bạn nói với nó “Uhm. Mẹ biết con đi chơi sẽ về đúng giờ mà, có về trễ thì cũng sẽ gọi về thông báo”. Như vậy thì những lần sau, nó sẽ cố gắng làm như vậy.
Cũng có thể nó không làm được như vậy vì nó hay quên, ham chơi. Nhưng khi bạn khen nó một câu, nó đã thích bạn rồi. Và con nít thích ai thì nó sẽ nghe lời người đó. Lâu lâu có thể cãi một lần nhưng nó sẽ dễ nghe lời người đó. Thật sự là vậy.
Trẻ con thích được khen và thích có bạn đồng hành. Khi bạn cùng chơi với nó, cùng nghe bản nhạc mà nó yêu thích, nó sẽ xem bạn là bạn. Như thế, khi có gì vui, nó sẽ kể cho bạn nghe. Khi gặp chuyện đáng sợ, nó cũng sẽ kể cho bạn nghe. Làm bạn – đó là cách quản lý con trẻ tốt nhất.
Cuối cùng, mình trả lời câu hỏi ban đầu: người lý tưởng là người như thế nào?
Người lý tưởng là người mà bạn chưa tiếp xúc nhiều.
Dù đó là thần tượng, là người lý tưởng trong lòng bạn thì khi bạn tiếp xúc nhiều, bạn sẽ thấy họ không còn lý tưởng nữa.
Khi tiếp xúc nhiều, ai cũng sẽ lộ ra những điểm khiến cho bạn khó chịu.
Thật ra, không hẳn là họ xấu, mà là: không có ai đáp ứng nổi những kỳ vọng vô lý mà bạn đặt ra với họ.
Bạn muốn họ phải như vậy, như vậy, nhưng họ không đáp ứng nổi.
Thánh Thần có nhảy xuống đây cũng không đáp ứng nổi những mong muốn của bạn.
Cho nên, giải pháp đưa ra là bạn bớt vô lý lại và nhìn mọi người với con mắt bình thường.
Bạn sẽ thấy: có thể sống giản dị bình thường cũng đã là một sự phi thường.