Lúc trước, mình từng nghĩ là: nếu buồn thì không cần cố “gồng” cho vui.
Nếu stress thì cứ đối diện với stress, đừng xem nó là vấn đề lớn. Khi mình xem stress là bình thường thì tự nhiên nó sẽ bình thường.
Cuộc sống có nhiều cảm xúc khác nhau thì mới muôn màu muôn vẻ chứ! Nếu chỉ toàn là vui hoặc toàn là buồn thì sẽ rất đơn điệu, phải không?
Cho nên, khi mình buồn thì mình biết mình buồn, nhưng mình không đắm chìm trong nó. Khi mình vui thì mình biết mình vui. Mọi việc trở nên nhẹ nhàng khi mình học cách chấp nhận nó.
Nhưng rồi, một ngày đẹp trời, mình tự nhiên thấy vui sẵn trong lòng mặc dù hôm đó mình gặp chuyện buồn và lẽ ra thì mình phải buồn mới đúng.
Lúc đó, không phải mình mất nhận thức, mình vẫn biết đó là chuyện buồn nhưng trong lòng mình lại có một một cảm giác êm ái nhẹ nhàng, nó tự nhiên mà có chứ không phải mình cố nói với bản thân là “phải êm ái, phải vui lên”.
Lúc đó, mình mới nhận ra “thì ra đây chính là cái mà Sadhguru nói”. Nghĩa là mọi cảm xúc đều có sẵn trong ta. Ban đầu thì ta tập cho mình sự dễ chịu, tự nói với mình là “hãy dễ chịu”. Nghe có vẻ đây là một quá trình thủ công và hơi miễn cưỡng, phải không?
Nhưng tại sao phải làm như vậy he?
Tại vì hàng ngày, ta đã quen với lo lắng, căng thẳng, buồn bã… Có giây phút nào trong đời, chúng ta cảm thấy thư thái, hạnh phúc đâu!
Cho nên, đầu tiên là mình phải ý thức về cảm xúc của mình. Mình buồn, mình đau khổ chẳng qua là vì mọi thứ không diễn ra như ý mình muốn, phải không? Tại vì người kia không yêu mình như ý mình muốn, tại vì con mình không ngoan như ý mình muốn, tại vì công việc không được như ý mình muốn…
Tại sao mình cứ muốn mọi việc phải như ý mình?
Cho nên, bớt cái tánh muốn điều khiển cả vũ trụ lại, tự nhiên sẽ bớt đau khổ, bớt vướng mắc.
Với những chuyện khiến mình buồn, hãy thả nó đi, dần dần thả đi từng thứ một. Tự nhiên sẽ thấy nhẹ nhàng!
Điều quan trọng là: mình phải học cách dễ chịu, học cách trở nên vui vẻ.
Sau đó, khi cơ thể đã biết được cảm xúc ngọt ngào thì lần sau, nếu muốn, bạn chỉ việc lấy cảm xúc đó ra thôi.
Nhưng dần dần, bạn sẽ không cần phải lấy nó ra nữa. Nó sẽ tự biểu hiện. Tình yêu sẽ tự biểu hiện, sự ngọt ngào sẽ tự biểu hiện. Êm ái sẽ tự biểu hiện. Giống như cái cây, khi nó tích lũy đủ, nó sẽ tự nở hoa.
Thật ra, không phải lúc nào mình cũng được ở trong trạng thái như vậy. Lâu lâu mới được một lần, nhưng mình biết nó có thật – nghĩa là mình tự thấy êm ái từ bên trong – một cảm giác rất tự nhiên chứ không hề gò ép.
Vì vậy, mình tin là trong đời các bạn, ắt hẳn cũng đã có lúc các bạn cảm thấy êm ái, ngọt ngào. Những giây phút đó có thể ngắn ngủi và không còn nữa nhưng nó đã từng xảy ra – nghĩa là nó có thật, phải không?
Cho nên, các bạn chỉ cần trải nghiệm lại cảm giác ngọt ngào đó và nhận ra, cuộc sống này vốn dĩ có thể êm ái và nhẹ nhàng đến vậy!
Dần dần, nó sẽ trở thành bản chất của bạn.
***
Chào bạn, mình là Nhi, người viết bài này, cũng là admin của kênh Youtube Đồng Tuyết Nhi và kênh Youtube Cùng mình hoàn thiện bản thân.