Nếu chúng ta muốn nhiều hơn, chúng ta có thể có được bằng cách tích lũy từ từ nhưng chúng ta sẽ không có được tất cả (vì thời gian sống của chúng ta có hạn).
Vì vậy, với thời gian sống ít ỏi này, nếu muốn có được tất cả thì chỉ có một cách: đó là trở thành tất cả.
Và để trở thành tất cả thì phải hợp nhất với tất cả.
Để hợp nhất thì chúng ta phải hòa vào tất cả, trở thành một phần của tất cả, nghĩa là: chúng ta sẽ “không là gì cả”.
Trở thành một phần của tất cả giống như một giọt nước trong đại dương vậy.
Bây giờ, cái mình gọi là một khối đất, nó không chỉ có đất mà còn có túi nilong, có cát, có sỏi, có giun đất…
Biết đâu, con giun đang nghĩ nó là một cá thể, viên sỏi nghĩ nó là một cá thể, cái túi nilong cũng nghĩ nó là một cá thể…
Và khối đất đó (chứa đất, cát, túi nilong, giun, dế…) cũng nghĩ nó là một cá thể.
Giống như mình gọi “một con người”.
Mình nghĩ cơ thể này là một cá thể nhưng biết đâu, trái tim đang bảo “tôi thật cô đơn”, giọt máu nghĩ rằng “giữa vương quốc máu này, tôi chỉ là một con người nhỏ bé”…
Và các vi khuẩn trong hệ đường ruột, biết đâu chúng cũng đang khẳng định cá tính của chúng?
Và bên trong mỗi con vi khuẩn, biết đâu lại có rất nhiều sự sống khác: từng tế bào đang ngồi thống kê sổ sách chi tiêu…
Chúng ta không hình dung nổi trong tế bào nhỏ nhất có gì, cũng không hình dung nổi ngoài vũ trụ có gì, lớn nhất là cái gì…, bởi vì tư duy logic của chúng ta đầy hạn chế.
Chỉ là, chúng ta nên chọn cho mình cách tư duy khôn ngoan.
Vì sao lại gọi là khôn ngoan?
Vì nếu bạn tự tách mình ra và xem mình là một cá thể nhỏ bé giữa vũ trụ bao la… thì bạn sẽ cảm thấy rất cô độc.
Cô độc đến phát khóc!
Đến sợ hãi.
Một cái gì đó rất nhỏ đứng trước một cái gì đó rất lớn, tự nhiên nó sẽ thấy sợ hãi. Tự nhiên nó sẽ thấy bất an.
Một cái gì đó tồn tại ngắn ngủi so với một cái gì đó tồn tại mãi mãi, tự nhiên nó sẽ thấy cuộc sống của nó vô nghĩa!
Giống như chúng ta nhìn những con thiêu thân lao vào ánh đèn: bụp, bụp, rớt xuống…, chúng ta thấy cuộc sống của nó vô nghĩa làm sao!
Vậy thì 80 năm của chúng ta so với tuổi thọ của dòng sông, của đất trời, nó có là gì!
“Tôi nhỏ bé như vậy, sự sống của tôi có ý nghĩa gì đây?”
Hầu hết con người đều đặt câu hỏi đó.
Ngược lại, nếu bạn xem bạn là một thành phần làm nên vũ trụ này – sự thật là vậy – và bạn đang góp phần tạo ra diện mạo của nó mỗi ngày thì bạn sẽ thấy an toàn.
Khi bạn đối đầu với ác thú, bạn sẽ thấy sợ hãi, bất lực và nguy hiểm. Nhưng khi bạn là một cọng lông của con ác thú, bạn sẽ không sợ nó nữa.
Đây là cách khôn ngoan để đối diện với vũ trụ.
Mỗi người là một cá thể rất riêng nhưng mỗi người cũng là một phần của vũ trụ này.
Các tôn giáo nói:
Mỗi người đều có Phật tánh bên trong.
Chúa ở trong bạn.
Thượng đế ở khắp mọi nơi.
Bởi vì cội nguồn của sự tồn tại đang nằm trong vạn vật.
“Cái mà bạn thở ra thì cây cối hít vào, cái cây cối thở ra thì bạn hít vào”.
Bạn và mọi người, và mọi sinh vật khác… đều đang thở, đều cùng một hơi thở với bầu không khí này, đều tiếp xúc và dùng chung bầu không khí của vũ trụ này…
Nhỏ hơn vũ trụ một chút, hãy xem trái đất.
Mình sinh ra, tích lũy thức ăn từ đất và to ra, sau đó chết đi và trả lại cho đất.
Nếu mình xem trái đất này là một cơ thể lớn thì con người và các sinh vật khác là những bộ phận của cơ thể đó.
Cũng như quả tim, quả thận, ngón tay…, tuy khác nhau về đặc tính nhưng đều là các bộ phận của cơ thể này.
Và bạn có nhận ra: dù bạn có đi tu hay thậm chí ra khỏi trái đất này, đi lên mặt trăng… thì bạn cũng ở trong vũ trụ này thôi!
Chạy đâu cũng không khỏi cuộc đời, đi đâu cũng không khỏi cái gầm trời này, bởi vì: bạn vốn dĩ là một phần của nó. Bạn đi tới đâu thì nó đi tới đó.
Bạn đi tới đâu thì cuộc sống đi tới đó.
Ngay cả khi chết đi thì bạn cũng là một dạng thức khác của cuộc sống (dạng không có thể xác).
Con người là một dạng tồn tại.
Còn tạo hóa là tất cả những dạng tồn tại (“tạo” là tạo ra, “hóa” là hình thành).
Cho nên hôm nay mình có hình dạng như thế này thì tạo hóa sẽ có HÌNH DẠNG CÓ MÌNH NHƯ THẾ NÀY.
Giống như Sadhguru nói: “Ở đây, bạn là một phần của tạo vật. Đồng thời, cội nguồn của tạo vật cũng đang đập rộn ràng bên trong bạn”.
***
Có những cách lý giải khiến người ta hoang mang.
Thật ra, nếu muốn yên tâm thì chúng ta cứ bám vào một niềm tin nào đó là được.
Nhưng nếu chúng ta cứ mãi bám vào bờ thì làm sao chúng ta có thể ra khơi?
***
Tác giả bài viết: mình – admin kênh Youtube Cùng Mình Hoàn Thiện Bản Thân – Đồng Tuyết Nhi.
Mình có kế thừa tư tưởng của Sadhguru để viết bài này. Và mình đang định viết thêm những bài tương tự.
Bạn có thể thưởng cho mình ly sữa để có thêm động lực viết lách và dịch thuật video, thông qua stk Agribank của mình: 1800 259 157 122.
Và hãy để lại số điện thoại của bạn, để sau này, nếu mình có thể in thành sách, mình sẽ gửi tặng bạn ạ. 😊
Còn như bạn muốn góp ý về chủ đề này thì liên hệ mình qua sdt 0979 254 124 nha.
Cảm ơn bạn ạ.