• Sadhguru và các tác giả khác
  • Hạt giống tâm hồn
  • Cảm nghiệm cá nhân
  • Trà dư tửu hậu
  • Văn chương Cộng tác viên
  • Tản mạn
  • Sức khỏe
  • Làm đẹp
  • Thảo dược
  • Món ngon dễ làm
  • Sáng tác văn học
  • Góc trồng cây

CâyHoaLá.com

Blog chia sẻ!

💗💗💗💗💗💗💗GIÁ 99 k/ quyển 💗💗💗💗💗💗🌿🌿🌿🌿NHẤP VÀO ẢNH ĐỂ ĐĂNG KÝ KÊNH YOUTUBE CỦA MÌNH NHÉ 🌿🌿🌿🌿

Sách Tư duy thành công trong mọi ngành nghề bài học từ Sadhguru
  • Giới thiệu
  • Thông tin liên hệ
  • Điều khoản và điều kiện
  • Chính sách bảo mật
Trang chủ » Sáng tác văn học » Lời ru cánh võng đưa nôi, theo ta khôn lớn suốt đời không quên

Lời ru cánh võng đưa nôi, theo ta khôn lớn suốt đời không quên

09/03/2021 08/04/2021 Cây Hoa Lá

Lời ru cánh võng đưa nôi

Theo ta khôn lớn suốt đời không quên.

Là con người, ai mà không thấy tự hào mỗi khi nói về vẻ đẹp quê hương, đất nước. Đó không chỉ là nơi đã nuôi ta lớn lên từ dòng sữa mẹ, từ con tôm, con cá, từ trái khế vàng trĩu nặng trên cây… mà còn là nơi mỗi người được nuôi dưỡng đời sống tinh thần qua lời ca, giọng hát.

Quê hương

Là một người Nam Bộ, tôi yêu vô cùng những làn điệu dân ca, những câu hò, điệu lý, lời ru đã theo tôi bên cánh võng, đưa tôi đi vào thế giới êm dịu, ngọt ngào của câu hát đưa nôi.

Lời ru cánh võng đưa nôi
Lời ru cánh võng đưa nôi

Đó là những câu hát thân thương mà bà và mẹ đã ru tôi suốt quãng ấu thơ, để giờ đây, thi thoảng tôi lại dùng nó để hát ru cho em tôi ngủ:

“Ầu ơ… Mẹ mong gả thiếp về vườn

Ăn bông bí rợ dưa hường nấu canh”.

Ngày xưa, cũng câu hát ấy, tôi cứ nghe nhưng nào có biết gì tâm sự của người mẹ đã gả con đi và cũng có hiểu gì tâm trạng của người con gái lấy chồng xa xứ. Ai mà chẳng mong được gả về mảnh đất miệt vườn cây oằn trái ngọt, ai mà chẳng mong được lấy chồng gần, để không phải trông về quê mẹ mà chín chiều ruột đau. Thế nhưng, lấy chồng thì phải theo chồng.

Thế rồi, mỗi buổi chiều hay những đêm trăng, những người phụ nữ ngồi đưa võng cho đứa con thơ nhìn về xa xa sau những rặng tre mà chợt nhớ da diết con sông, cánh đồng, vườn cây quê mẹ. Những lời ru khi ấy đã hòa cùng bao dòng lệ buồn tủi, nhớ thương.

Thế nhưng, đâu phải lời ru nào cũng thấm đầy nước mắt. Thế hệ chúng tôi còn lớn lên qua những lời ru chan chứa nghĩa tình, mang trong đó những bài học đạo lý làm người. Cho đến bây giờ, có mấy ai không bồi hồi mỗi khi nghe đâu đó lời ru:

“Ầu ơ… Má ơi đừng đánh con đau

Để con bắt ốc hái rau cho má nhờ.”

Bây giờ, thỉnh thoảng về thăm nhà, tôi vẫn được nghe tiếng ru êm đềm vọng lên từ những ngôi nhà lá nhỏ. Không biết đứa trẻ khi nghe những lời ru ấy có cảm tưởng thế nào. Nhưng đối với tôi, ngày còn thơ, mỗi khi nghe ai đó hát đến câu “Ví dầu cầu ván đóng đinh – Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi – Khó đi mẹ dắt con đi – Con đi trường học mẹ đi trường đời” thì tôi lại hình dung ra hình ảnh một người mẹ đang dắt đứa con thơ chập chững bước đi trên chiếc cầu tre bắc qua con kênh nhỏ: đứa bé vai mang một chiếc cặp xinh xinh, một tay cầm đôi dép cong cong, tay kia nắm bàn tay mẹ…

Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi
“Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi”

Rồi không biết tự bao giờ, tôi thấy mình gắn bó máu thịt với quê hương: từ con sông, chiếc xuồng, đến bờ lau, khóm trúc, đến cái bóng tre nghiêng nghiêng và cả cát bụi của đường quê. Nhất là những khi xa nhà, nghe câu vọng cổ hay một lời ru ai đó vọng lại từ xa, tôi lại nhớ về những ngày còn bên mẹ. Nhớ lại hình ảnh mẹ tôi ngồi hát ru bên chiếc võng, bà tôi ngồi cạnh bên, và cái miếng trầu bà ăn đỏ thắm, nước mắt tôi như muốn tuôn rơi.

Nhưng câu hát ru đã cùng mẹ theo tôi suốt đoạn đường dài, có nụ cười và nước mắt. Tôi nghe nói ở miền Bắc người ta bắt đầu câu hát ru bằng tiếng đưa hơi “À ơi…” chứ không phải “Ầu ơ…” như ở miền Nam. Thế nhưng, tôi cũng hiểu rằng, mỗi khi tiếng “À ơi…” hay “Ầu ơ…” vang lên thì đó là tín hiệu cho giấc ngủ trẻ thơ nhưng lại là cả một khung trời tuổi thơ của những người đã lớn.

Câu hát đưa nôi không chỉ là câu hát cho những ngày trong nôi mà còn là câu hát theo chúng ta đi suốt cuộc đời, là niềm an ủi, điểm tựa tinh thần để chúng ta vượt qua khó khăn trong cuộc sống. Nhớ về câu hát đưa nôi là nhớ về ông bà, cha mẹ, anh chị em…, là nhớ về quê hương nơi chôn rau cắt rốn. Có phải vậy chăng mà nhà thơ Nguyễn Duy khi nhớ về mẹ cũng đã viết:

“Ta đi trọn kiếp con người

Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru”.

Xem thêm: Ký ức đồng quê tuổi thơ – mùa nước nổi

  • Share on Facebook
  • Tweet on Twitter
  • Share on LinkedIn
Post Views: 156

Bài viết liên quan

Phụng Nghi Đồng Tuyết Nhi
Tâm sự vu vơ của tác giả Phụng Nghi – admin kênh “Cùng mình hoàn thiện bản thân”
Tư duy thành công trong mọi ngành nghề bài học từ Sadhguru
Sách Tư duy thành công của Phụng Nghi chính thức ra mắt
Những quyển sách hay về kinh doanh Sách Tư duy thành công trong mọi ngành nghề bài học từ Sadhguru
Lời ngỏ của tác giả Phụng Nghi về quyển sách Tư duy thành công…

Chuyên mục: Sáng tác văn học

💎💎💎KÊNH YOUTUBE CỦA CHÚNG TÔI 💎💎💎🌿🌿🌿 NHẤP VÀO ẢNH ĐỂ XEM NHÉ! 🌿🌿🌿

Sadhguru Tiếng Việt
Bài viết trước « Tản văn: Những bao lúa tuổi thơ
Bài viết sau Tản văn: Nhớ hoài hoa phượng »

Sidebar chính

Bài viết mới nhất

Sadhguru

Sự thật về Thượng đế (Sadhguru)

27/03/2023

Chúa ôm con che chở tình thương

Sadhguru trả lời: Chúa có dẫn bạn đến thiên đường không?

27/03/2023

Sadhguru Kỹ thuật nội tâm

Rơi nước mắt – một khía cạnh khác của Sadhguru – Bí mật lớn nhất của Sadhguru

25/03/2023

Chiếc nhẫn bằng đồng hình con rắn

Chiếc nhẫn bằng đồng, hình con rắn, được thánh hiến tại Isha, do Sadhguru thiết kế (giá 120 k)

11/03/2023

Hạt kim cang cho trẻ em Isha sadhguru

Hạt kim cang cho trẻ em dưới 14 tuổi, được thánh hiến tại Isha (Ấn Độ, Sadhguru đề xuất) giá 120 k

11/03/2023

Sách của Sadhguru

Sách của Sadhguru – vì sao đến nay vẫn chưa có ai dịch chính thức?

10/03/2023

Thông tin trên CâyHoaLá.com chỉ mang tính tham khảo. Vui lòng hỏi ý kiến chuyên gia trước khi áp dụng!