- Một bạn hỏi mình: “Chị hiểu chân lý không?”
Mình cũng không biết. Mình không biết cái gì mới là chân lý.
- Nó hỏi tiếp: Chị dịch nhiều bài về tâm linh, vậy chị đã giác ngộ chưa?
Kaka. chưa đâu. Còn xa lắm.
🌾
Với lại mình không có ý định giác ngộ. Hiện tại, mình thấy mình ổn rồi và mình chỉ thích làm người khỏe mạnh bình thường, vui vẻ bước qua cuộc đời này. Mình sẽ làm sai cái này cái kia, sẽ có lúc buồn lúc vui, lúc hiền lúc dữ, lúc thông minh lúc ngu ngốc… và như vậy là được.
- Vậy tại sao chị không bất an?
Trước đây mình từng bất an, làm cái gì cũng khổ. Bây giờ thì không thấy bất an nữa.
Mình cũng không hiểu tại sao. Có lẽ mình nhận ra dù có chuyện gì sẽ xảy ra thì nó cũng sẽ qua, và “vấn đề” nào cũng có cách giải quyết của nó – dù cách giải quyết tệ tới cỡ nào thì cũng xong.
Điều quan trọng là: mình nhận ra có cái gì để lo đâu!
Làm việc một cách tận tâm, sống một cách tận tâm, còn thành hay bại, cái đó tùy duyên, như vậy là đủ.
Bên ngoài, mọi người đánh giá mình như thế nào, mình không bận tâm. Mình chỉ biết mình, như vậy là đủ.
Mình làm những cái mình thích, không gây hại tới ai, không mơ tưởng cao vời – sẽ mơ nhưng không mơ những thứ nằm ngoài khả năng mình có.
Dù thất bại hay dù có chuyện gì xảy ra…, mình cũng sẽ làm lại từ đầu. Kiếp này làm không xong thì còn nhiều kiếp sau, gấp gì!
Nghĩ như vậy, mình tự nhiên thanh thản, không bất an nữa.
***
Với lại, nhiều người cứ cố gồng lên mà sống nên thấy bất an. Mình thì sau một thời gian cố gồng, mình thả lỏng rồi.
Bởi vì mọi người cũng đâu quan tâm tới mình nhiều lắm đâu, không phải sao?
Dù mình có nổi tiếng như thế nào hay vô danh như thế nào, giàu có như thế nào hay nghèo đói như thế nào… thì ngày mai, nếu mình chết đi, mọi người cũng chỉ chú ý 3 ngày là cùng. Ngay cả người thân, họ cũng khóc thương một tuần là cùng, sau đó, họ lại tiếp tục với những tin tức mới và cuộc sống riêng. Cái này nghe qua thì phũ phàng nhưng nó lại hay, bởi vì sẽ không có ai vướng bận quá nhiều.
Vậy nên, mình không quan tâm lắm tới cái nhìn của người khác.
Mình không cố gồng lên để sống theo cách mà mọi người cho rằng như vậy là thành công.
Mình không có sở thích check in tại công ty hay những quán cafe, những view phong thủy trà đạo, những shop mua sắm… Mình cũng không có nhu cầu du lịch theo mùa. Mình thích check in mấy cái cây yêu thích và mấy thứ đơn giản mà mình có. Ba bốn năm nay, mình không đi du lịch gì cả nhưng mình không thấy đó là thiếu sót. Khi nào mình sẵn sàng và thích du lịch thì mình sẽ đi. Khi nào mình muốn đổi phong cách sống thì mình thay đổi.
Còn bây giờ, mình thích mình của hiện tại.
Mình yên ổn khi ở nhà. Cha mẹ mình cũng vui khi mình ở nhà và làm những việc mình thích (hiển nhiên, mình vẫn phải làm việc online để sống).
Bạn mình bảo mình bị tự kỷ rồi.
Không, bình yên đâu phải là tự kỷ! Đừng nhầm lẫn điều cơ bản này.
***
Có rất nhiều người xuôi ngược Đông Tây nhưng lại không thể nào ngồi bình yên trong nhà.
Không có ai cầm dao găm nhưng mọi người thậm chí không thể bình yên ngay cả khi một mình!
Đó không phải là một trong những vấn đề lớn nhất của chúng ta sao?
***
Kiếm tiền, bình an và hạnh phúc.
***
Chúng ta kiếm được tiền rồi, nhưng chúng ta cũng mất luôn cảm giác bình an và hạnh phúc!
Viết tới đây tự nhiên thấy buồn quá. Uhm.
***
À, cũng có vài bạn bảo rằng mình đang ảo tưởng, mình tưởng mình hạnh phúc trong khi sự thật không phải vậy. Nhìn chung, đó cũng là một ý kiến.
Tuy nhiên, chỉ có mình mới biết mình như thế nào! Như vậy là được. Đau khổ hay vui sướng, nó cũng chỉ xảy ra trong mình, không phải sao?
Chỉ có một điều khiến mình hơi quải, kaka, đó là có một số bạn bắt mình phải thừa nhận với họ là mình đang khổ, họ mới chịu, vì đời này là bể khổ.
Mình cãi không lại nên mình hỏi: nếu một người thực sự hạnh phúc thì người đó có muốn người khác phải khổ không?
Nếu họ hạnh phúc thực sự và mình đang khổ thì họ cứ ở yên đó hạnh phúc đi, tại sao cứ phải tìm mình và nói với mình rằng mình đang khổ lắm, kaka, chơi gì kỳ vậy!
Bây giờ, có thể mình không hạnh phúc – theo cách mọi người vẫn nói – nhưng mình thấy vui với mình nên mình không có ý định cưỡng chế ai (à, nhưng nếu đó là người mình thích thì mình sẽ ma mãnh chọc ghẹo chơi, kaka, vui mà).
***
Và mình cũng không cố gồng lên mạnh mẽ. Mình thoải mái với sự ngu dốt yếu đuối của mình, thoải mái với những điểm xấu của mình: nhát gan, hay quên, dốt toán, sợ sâu, hay nói dóc…
Trước đây, mình không thích đi tiệc tùng, cho nên mỗi lần đi xong, vui vẻ cười giỡn xong… thì mình về nhà nằm khóc. Bây giờ thì không như vậy nữa. Chỗ nào không thoải mái thì không đi.
Người ta cho rằng xã giao giỏi là tốt, nhưng họ lại quên nói rằng xã giao mà không vui thì sẽ là bi kịch.
Không phải chỉ có hướng ngoại mới là thành công, đi làm ăn xa mới là thành công, họp hội mới là thành công, mạnh mẽ mới là thành công.
Hướng nội, “bánh bèo” và ở bất cứ đâu cũng sẽ thành công khi bạn đủ tố chất.
***
Vì vậy, mình không ép mình phải như thế này, như thế kia. Đã có quá nhiều chân lý làm rối cả lên.
Bây giờ, cái gì mình thích, mình thoải mái thì mình làm.
Thích đi chợ, thích trồng cây.
Sống thực tế, bớt ảo tưởng.
Làm lại từ đầu, tiết kiệm, nỗ lực nhiều hơn ❤.
Không biết tu nhưng cũng không hại người.
Tập trung vào trải nghiệm sống của mình thôi.
Dần dần, cuộc sống bình an hẳn.
🍀🍀🍀🌾🌾🌾
Chào bạn,
Mình là Nhi, người viết bài này.
Bạn có thể liên hệ mình qua sdt 0979 254 124.
Bạn cũng có thể thưởng cho mình ly sữa để tiếp tục viết vănqua stk Agribank 1800 259 157 122 (Đồng Tuyết Nhi).
Cảm ơn bạn.