Có bao giờ bạn nghĩ: tảng đá kia cũng là một sự sống?
Vâng, đừng vội phán xét. Hãy chậm rãi cùng mình.
***
Hãy xem, chúng ta có bằng chứng nào cho thấy tảng đá không phải là một sự sống?
Định nghĩa sự sống là do con người đặt ra, rằng thực thể đó phải có cơ chế sinh học. Nó phải hoạt động, phải có tri giác.
Vậy, nước có phải là sự sống không?
Ngày nay, các nhà nghiên cứu đã ghi nhận khả năng ghi nhớ của nước. Vậy, nước cũng có cơ chế của nó. Nước có hoạt động không? Có. Vậy thì nước cũng là một sự sống.
***
Khi nói đến sự sống, người ta còn hình dung về sinh tử.
Mất đi cơ thể vật chất là tử, có được cơ thể vật chất là sinh.
Vì vậy, người ta cho rằng thực vật, động vật và vi sinh vật là các sự sống.
Nhưng bạn có thấy: xăng mà chúng ta vẫn hay dùng, nó cũng như thế. Nó có được cơ thể vật chất là chất lỏng, sau đó, nếu bạn để nó ngoài không khí, nó sẽ bốc hơi, không còn là chất lỏng nữa. Xăng đã sinh tử như vậy. Nếu xăng đó đưa vào động cơ và dần dần hết xăng thì đó cũng là một cách sinh tử của nó.
Vậy, gió có phải vật chất? Không khí di chuyển tạo thành gió, rồi hết gió. Gió cũng có sự tạo thành và phân hoại. Vậy thì gió cũng có sinh tử, cũng là sự sống, phải không?
***
Chỉ vì chúng ta chỉ xem thực vật, động vật và vi sinh vật là sự sống nên chúng ta quên đi các thực thể khác, rằng chúng cũng là sự sống.
Những thứ mà bạn nghĩ rằng nó đứng yên, vô tri vô giác, đó chỉ là cách nghĩ của bạn. Và nó có tri giác hay không? Bạn không phải là nó, làm sao biết được!
Chỉ vì con người định nghĩa “như thế này là tri giác, như thế kia là vô tri vô giác…” nên con người mới phân loại ra. Điều này có vẻ khoa học và hay ho nhưng lại làm mất đi khả năng hòa hợp với tạo hóa.
***
Tất cả đều đang vận hành. Sông có thể cạn, núi có thể mòn, vật liệu cứng nhất trên hành tinh cũng có thể bị can thiệp cơ học hoặc hóa học.
Cho nên, một tảng đá nằm đó, có phải tự nhiên mà nó như vậy không? Phải có cái gì đó tạo thành nó, rồi theo thời gian, chính tảng đá đó cũng không còn hình dáng đó nữa. Nó có thể bị mòn dần cho đến khi mất đi hoàn toàn. Nó cũng có thể bị đem về, gọt, mài. Đó là đời sống của một tảng đá.
Bạn nói xem, có thứ gì tồn tại mãi mãi như vậy, không bị phân hủy không? Tôi muốn hỏi bạn: con người đã sống được bao lâu để có thể chứng minh có thứ gì đó tồn tại mãi với thời gian?
Cho nên, mọi thứ đều đang thay đổi, chậm hoặc nhanh, nhanh đến mức bạn không nhìn thấy, chậm đến mức bạn không nhận ra. Vạn vật đều có sinh tử. Vạn vật đều là năng lượng sống, đều có cuộc đời của nó. Nhanh như gió thoảng, chậm như dòng sông.
***
Nhưng, nếu thực sự có thứ gì đó bất biến, tồn tại vĩnh cửu thì sao? Vâng, điều đó cũng không có gì bất ngờ. Bởi vì hôm nay, khi chúng ta thừa nhận rằng chúng ta thực sự không chắc chắn về bất cứ điều gì thì khi có điều gì xảy ra, chúng ta cũng không có gì phải bất ngờ.
Nếu không có Chúa, cũng tốt. Bạn sẽ là người làm chủ cuộc đời mình. Nếu thực sự có Chúa, cũng tốt, bởi vì Chúa sẽ không vì chút tư duy thiển cận của bạn mà trách phạt. Tình thương của Chúa đối với kẻ thông thái và ngu ngốc, kẻ sùng đạo và phản đạo là như nhau. Tình thương của Chúa đối với bạn và con virus trên người bạn cũng là ngang nhau. Vậy đấy!
Chỉ là, chúng ta thực sự không biết gì nên bằng khả năng hạn chế của mình, chúng ta phải chọn cách tư duy nào đó. Cách nào giúp chúng ta rộng mở hơn thì chúng ta chọn cách đó.
***
Và nếu bạn xem mọi thứ đều đang chứa trong mình một sự sống, bạn tự nhiên sẽ đồng điệu với vạn vật. Bạn tự nhiên sẽ có một sức mạnh từ điều đó. Tôi không biết phải gọi nó là gì, nhưng bạn sẽ có được cảm giác đó nếu như bạn đồng điệu tới vạn vật.
Vi sinh vật trong cơ thể chúng ta hoạt động vì sự sống của chúng.
Tim, gan, thận…, trong cơ thể chúng ta, chúng cũng đang hoạt động vì sự sống của chúng. Nếu bạn tìm hiểu, bạn sẽ biết lá gan đang cố gắng hoạt động vì sự sống của nó như thế nào. Nó phải xử lý bao nhiêu chất độc mà bạn đã hấp thụ.
Cỏ cây lấy dinh dưỡng vì sự sống của chúng.
Động vật săn mồi vì sự sống của chúng.
Con người, vâng, bạn biết rồi đấy, chúng ta làm bao nhiêu chuyện vì sự sống của chúng ta.
Ngọn lửa, bùng cháy mà sống.
Làn gió, bay đi mà sống.
Dòng nước, lúc chảy lúc ngưng mà sống.
Đất đai, bám dính mà sống.
Tảng đá, nằm đó mà sống.
Trái đất này, vâng, nó có sự sống không?
Có bao giờ bạn nghĩ: một ngày nào đó, trái đất sẽ thanh trừ chúng ta vì sự sống của nó?
Ồ, tại sao chúng ta có thể uống thuốc sổ để tiêu diệt ký sinh trùng đường ruột còn trái đất thì không thể tiêu diệt chúng ta?
***
Vậy, mối quan hệ giữa vạn vật là gì? Là cạnh tranh hay tương hỗ? Là cộng sinh hay là kẻ địch thù?
Không.
Con người, cỏ cây, động vật, vi sinh vật và các thực thể khác… không sống bằng cách đấu tranh, cũng không sống bằng cách hợp tác.
Đơn giản là sẽ làm mọi cách để vì sự sống mà hướng đến.
Nếu môi trường ô nhiễm nhưng không gây bệnh tật, không gây hại bất cứ điều gì đối với chúng ta, vậy thì chúng ta có còn bảo vệ môi trường nữa không?
Không.
Chỉ vì chúng ta nhận ra nó sẽ ảnh hưởng đến chúng ta, vì vậy, chúng ta mới can thiệp.
Một hành tinh nào đó không liên quan đến chúng ta, chúng ta muốn can dự vào cũng chỉ vì chúng ta muốn tìm một cái gì đó ở nó, muốn biết một cái gì đó về nó, tất cả đều là vì mong muốn của chúng ta.
Thậm chí, ngay cả khi bạn yêu thương ai đó – cũng là vì cảm xúc của bạn. Bạn thích cảm giác yêu và được yêu. Bạn bảo vệ ai đó có phải cũng vì cảm xúc của chính bạn – bạn muốn bảo vệ họ? Bạn đang làm thứ mà bạn muốn làm.
Điều này không có gì thô thiển hay là phàm tục. Tất cả đều vì sự sống, vì chính mình mà hướng đến.
***
Hiểu được điều này, bạn sẽ thấy một sự tương đồng giữa bạn và vạn vật. Khi đó, nếu có con rắn cắn bạn, bạn sẽ đi giải độc chứ không phải ở đó thù hận nó. Nó chỉ vì sự sống của nó.
Và nếu ai đó rời bỏ bạn, phản bội bạn; bạn có còn hận thù, oán trách hay đau khổ nữa không? Không. Bởi vì họ cũng chỉ vì cuộc sống của họ mà hướng đến.
Và đây là điều tuyệt vời. Nếu ai cũng làm tốt công việc chăm sóc chính mình thì sẽ không có ai bị bắt nạt, có cạnh tranh cũng không gây tổn thất. Đây không phải là viễn cảnh tốt nhất cho nhân loại sao?
Nhưng tiếc là hầu hết con người đều không biết cách chăm sóc chính mình.
Một số người không nhận ra việc phải chăm sóc chính mình.
Một số người lại không đủ khả năng chăm sóc chính mình.
Một số người trở thành nạn nhân.
Vậy thì, được bao nhiêu hay bấy nhiêu, tới đâu hay tới đó, khôn nhờ dại chịu, hạnh phúc hay không tùy vào duyên nghiệp mỗi người.
***
Điều vĩ đại nhất mà tạo hóa có thể làm là không can thiệp gì cả. Điều công bằng nhất mà Chúa có thể làm cũng là chỉ xem mọi thứ đang diễn ra, không can thiệp vào. Chúa không thể vì bạn mà phù hộ cho vi rút bị tiêu diệt. Chúa cũng không vì nghị lực lập nghiệp của bạn mà ngăn cản nghị lực của con hổ lao đến bạn.
Vũ trụ này công bằng đến như vậy. Có gì mà phải ca thán?
Hay là sẽ đổ lỗi cho số phận?
Không, ngay cả số phận của bạn cũng là do bạn tự tạo ra. Đây là vấn đề về nghiệp quả – ký ức và nó khá dài dòng, tuy nhiên, điều cơ bản là không phải ngẫu nhiên mà bạn mang hình hài này, có nét tính cách này.
Cho nên, giây phút mà bạn nhận ra bạn là người tạo ra bạn, bạn tự nhiên sẽ được giải phóng. Bạn đang vì sự sống của bạn mà hướng đến chứ không phải một ai đó ngồi ở trên đang quản lý bạn. Bạn hoàn toàn tự do.
Nhưng tâm lý con người, tự do thì hay đi kèm nỗi sợ. Khi bạn biết không ai cai quản bạn, tự nhiên bạn sẽ vừa cảm thấy tự do, vừa cảm thấy lo. Vâng, sự vĩ đại này có giá của nó!
Ngược lại, nếu bạn muốn an toàn thì bạn cứ nhốt mình trong nhà là được, nhưng lúc đó, chính cái nhà lại giam cầm bạn. Vâng, sự an toàn cũng có giá của nó. Lựa chọn là ở bạn.
Bạn nhìn xem, những người chưa kết hôn muốn tìm cảm giác an toàn, bình yên. Sau khi kết hôn, họ lại mất cảm giác tự do mà con người luôn khao khát. Thế là mâu thuẫn. Vấn đề là bạn phải biết: nếu không có sự ràng buộc nhất định thì làm sao gọi là gia đình? Nếu không có sự ràng buộc nào đó thì sẽ là người dưng.
Vì vậy, nếu bạn muốn tự do hoàn toàn, bạn cứ chọn cuộc sống độc thân. Nhưng khi bạn sống độc thân, rất có thể bạn sẽ lại tốn cả đời để đi tìm một nửa còn lại. Và cái vòng lẩn quẩn này cứ như vậy cho đến khi nào bạn nhận ra: bạn phải chấp nhận một sự hạn chế nhất định. Cơ thể này có sự hạn chế của nó.
Điều quan trọng là: bạn có được cảm giác toàn vẹn, bình yên bên trong chính mình. Khi đó, có ai bên cạnh bạn cũng tốt, không có ai bên cạnh bạn cũng không sao. Độc thân là một trải nghiệm đáng giá. Kết hôn cũng là một trải nghiệm đáng giá. Bạn vui vẻ đón nhận cuộc sống này.
Đã có không biết bao nhiêu lý thuyết về thiên mệnh và vận mệnh. Nó đã giúp con người có được sự an ủi. Nhưng nếu bạn không nhận ra thiên mệnh và vận mệnh đều nằm trong tay bạn thì làm sao bạn có thể phát triển?
Bạn muốn sự an ủi hay sự phát triển?
Nếu bạn muốn được an ủi, được an toàn thì cứ tin vào điều gì đó là được.
Nhưng nếu bạn cứ bám vào một cái gì đó, làm sao bạn có thể ra khơi?
***
Chào bạn. Mình là Nhi, người viết bài này, cũng là admin của kênh Youtube Phụng Nghi Đồng Tuyết Nhi.
Bạn có thể liên hệ mình qua sdt 0979 254 124.
Bạn cũng có thể thưởng cho mình ly sữa để tiếp tục viết văn qua stk Agribank 1800 259 157 122 (Đồng Tuyết Nhi).
Cảm ơn bạn.