Năm nay mình 30 tuổi. Nếu mình có thể sống đến 60 tuổi thì mình chỉ còn 30 năm nữa thôi.
30 năm, sẽ đủ để làm gì đây?
Phải suy nghĩ thật kỹ mới được, vì cái gì mình cũng thích, cũng quơ vào người…
Cuốn theo thời gian, cuốn theo đam mê…
Những thứ hôm nay mình thấy là ý nghĩa, có thể sau này lại là vô nghĩa.
Rốt cuộc, cuộc sống là cái gì đây? Thời gian trôi nhanh đến vậy.
Nhớ về tuổi thơ… bỗng thấy bồi hồi khó tả…
Không biết mình có thực từng tồn tại không?
Những cảm xúc của mình hôm nay, giận người này, dỗi người kia, block người nọ… sau này còn ý nghĩa không, hay cũng mong manh như thời gian, vừa qua đã mất.
Từng làm đủ nghề để sinh nhai, từ osin đến phát tờ rơi, công nhân, văn phòng, gia sư, tiếp thị, rửa chén, chạy tiệc, bán hàng, viết lách…
Rõ ràng là cuộc sống của mình phong phú hơn nhiều người.
Thế thái nhân tình cũng nếm trải nhiều rồi, và may mắn thay, vẫn có thể nở nụ cười hồn nhiên với cuộc sống.
Nhưng đâu đó vẫn cảm thấy…
Tuổi 20 mình còn chưa kịp nếm trải thì tuổi 30 đã đến rồi. Mình thực sự có chút sợ, nhưng cũng cảm thấy có một sự điềm tĩnh nào đó, là vẻ đẹp của sự già dặn.
Có lẽ sau tuổi 30, người ta mới nhận được món quà thực sự của tạo hóa, đó là tuổi tác.
Không phải càng lớn tuổi thì bạn sẽ càng già, mà là càng lớn tuổi, bạn sẽ càng nhìn cuộc sống chân thực hơn vì bạn đã có ít nhiều trải nghiệm.
Từ tuổi 30, bạn sẽ không còn quá bi thiết đau khổ, cũng không quá phấn khích bốc đồng như cái thuở đôi mươi.
Nửa chừng xuân, nửa đời người; tất cả những gì bạn sắp xếp vào cuộc sống của mình, bạn phải đảm bảo nó phù hợp để cùng bạn đồng hành, chứ không phải làm vướng víu.
Những thứ không phù hợp với bạn, dù có thích như thế nào, cũng hãy vui vẻ bỏ qua, vì bạn thực sự không còn nhiều thời gian nữa!
Có lẽ bạn phải sống chậm hơn để kịp nhìn nhận và biết mình cần cuộc sống như thế nào, nhưng hãy biết rằng thời gian đang trôi nhanh!
Nhanh đến mức nếu bạn bỏ lỡ một khoảnh khắc thôi, thì bạn sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa!
Muôn đời vạn kiếp!