Chiều hôm nay, mình đi chợ mua trái cây. Mình vừa ngồi xuống, hỏi trái đó phải trái đào không, bao nhiêu 1 ký thì chị bán hàng hỏi: cưng là cô giáo phải không?
Mình bảo không. Mình chỉ sống bằng nghề viết blog và làm online thôi à.
Tự nhiên mình nhớ lại lần trước, mình đi mua bánh mì thì chị bán bánh mì cũng hỏi: cưng làm ngân hàng hay đi dạy học?
Lần trước, vì mình mặc váy nên chị bán bánh mì suy đoán như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Tuy nhiên, chiều nay, mình mặc đồ bộ và mặc áo khoác của em gái mình. Mình mang đôi dép da rất bình thường, trông không khác gì những người khác, thậm chí mình còn thấy mình giống một người đàn bà nhà quê hơn. Nhưng rồi, không hiểu vì sao chị bán trái cây lại nghĩ mình là cô giáo?
Thật ra, trước đây, ước mơ của mình là cô giáo và mình từng làm gia sư một thời gian. Có lẽ mình đã tạo ra phong cách giáo viên từ trong tâm trí cho đến phong thái, cho nên bây giờ, dù không phải là giáo viên nhưng phong cách đó vẫn còn.
Dù mình có mặc bộ đồ gì, hóa trang như thế nào thì người ta vẫn nhìn ra mình có nét của cô giáo. Một người không còn thích làm cô giáo, lại bị nhìn ra là cô giáo, không biết nên buồn hay nên vui?
Có lẽ nên vui vì ít nhất, mình vẫn còn giữ được phong cách mà mình từng mơ ước. Không bị biến tướng. Không trở nên khô cằn.
Giữa bon chen cơm áo gạo tiền, bụi thời gian phai bạc áo hào hoa, có thể giữ lại chút dáng dấp từng ấp ủ thuở thanh xuân, xem ra cũng đã an ủi lắm rồi!
Xem thêm: Bánh mì – món ăn bình dị